Bữa cơm gặp gỡ rất vui vẻ hòa hợp. Tiêu Đại boss mở lời vàng ngọc tán
tụng tài nghệ nấu ăn của bà Hứa, lại khen ngợi bức tranh thủy mặc xấu xí
của ông Hứa là rất có thần, khiến hai ông bà cười sung sướng đến nỗi
không khép miệng lại được.
Nhưng trong không khí vui vẻ tốt đẹp như thế, Nặc Nặc cứ cảm thấy
bữa cơm ấy thật kỳ dị… Mà càng kỳ dị hơn là… chỉ có mình cô thấy thế.
>_<
Trên bàn ăn, ông bà Hứa cứ hỏi han tình hình cá nhân của Tiêu Đại boss,
từ nghề nghiệp, cha mẹ, hoàn cảnh gia đình, đến tình hình kinh doanh của
công ty Kiêu Dực, cứ như cô đưa bạn trai về nhà gặp bố mẹ vậy.
Hơn nữa bố mẹ cô hỏi gì, Tiêu Đại boss đều trả lời trôi chảy, có vẻ hoàn
toàn không quan tâm đến chuyện gì khác. Nặc Nặc vừa gảy cơm vừa nhớ
ra, hình như mình và Tiêu Đại boss vẫn còn cãi nhau, anh bỗng đến nhà thế
này, lại còn mua quà… không có mục đích gì, liệu có phải là… đến đuổi
việc mình?
Nặc Nặc đang chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình, nên không nghe
Tiêu Dật nói sau khi đã dùng cơm xong, “Cuối năm nay bố mẹ cháu sẽ
chuyển chỗ ở mới, khi đó mời hai bác đến dùng cơm ạ.”
Ai cũng nghe ra ẩn ý của câu này chính là: Cha mẹ hai bên gặp nhau,
sau đó chọn ngày lành tháng tốt cho hai đứa. Ông bà Hứa nghe thế thì nhìn
nhau một cái rất ăn ý, rồi vội vàng gật đầu đồng ý. Nặc Nặc đang suy nghĩ
lung tung vẫn đang gảy cơm, hoàn toàn không biết ba người kia tại sao kích
động đột ngột như thế.
Nặc Nặc đáng thương đã bị bố mẹ mình bán đứng như thế đấy.
Đến tám giờ tối, Tiêu Đại boss chủ động cáo từ.