BOSS ĐEN TỐI ĐỪNG CHẠY - Trang 173

“Nặc Nặc, Tiêu tổng bảo cậu gọi cho anh ấy, cậu đã gọi chưa?”

Tuy em Lâm ghé sát, nói thầm với Nặc Nặc, nhưng âm lượng… khiến

cả phòng họp nghe thấy. Nghe thấy từ quan trọng là “ Tiêu tổng” nên ông
chú dung tục đang thao thao bất tuyệt trước màn hình power point cũng
mỉm cười vẻ nịnh nọt.

“ Em Lâm, Tiêu tổng tìm Hứa Nặc có việc hả?”

“ Đúng thế”. Em Lâm cười hì hì, thẳng lưng lên, “ Hình như gấp lắm,

nên tôi mới vào phòng họp hỏi xem, xin lỗi đã làm phiền anh”. Nói thế
nhưng em Lâm lại không tỏ ra chút hối hận nào vì đã cắt ngang việc của
ông chú dung tuc.

Ông chú dung tục là yêu tinh, tự khắc hiểu ra đạo lý không thể đắc tội

được với thư ký quan trọng cạnh Tiêu Dật, nụ cười trên gương mặt càng
đậm hơn, “ Đâu có, nếu có việc thì Hứa Nặc đi gọi điện thoại cho Tiêu tổng
trước đi”.

Dứt lời, Nặc Nặc nãy giờ vẫn im lặng ngẩng đầu lên, “ Ồ, tôi vẫn chưa

kịp gọi cho anh ấy”.

Em Lâm muốn khóc mà không khóc nổi, cuống lên giậm giậm chân, “

Vậy… bây giời ra ngoài gọi đi?”

Nặc Nặc sờ cằm làm ra vẻ suy nghĩ, “ Ồ, lát nữa đi, bây giờ đang họp

mà?”

Vừa dứt lời, em Lâm và ông chú dung tục hóa đá cùng lúc, đồng thời

những nhân viên khác cũng cấm khẩu. Ông chú dung tục không hiểu, tưởng
Nặc Nặc cố ý gài bẫy mình, để báo thù mối hận trước kia, làm sao được!
Nếu Tiêu tổng nghĩ anh ta cố tình chơi xỏ, không thả Nặc Nặc, không để cô
nàng gọi điện cho anh thì chẳng phải anh ta sẽ tiêu đời ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.