BOSS ĐEN TỐI ĐỪNG CHẠY - Trang 212

Bà Tiêu nghe câu ấy lại tỉ mỉ quan sát dáng vẻ Nặc Nặc, rồi hài lòng

mỉm cười. Khá lắm, cậu con lớn của bà bình thường không khiến ai phải lo
lắng, bạn gái tự tìm cũng rất khá, mày đậm mắt sáng, mới nhìn đã biết là
một cô bé thực thà đáng yêu.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, chiếc váy cô bé đang mặc thế nào mà lại

giống y hệt chiếc váy hoa bà thích nhất, ừ ừ, một cô gái có con mắt sắc sảo
như mình bây giờ không nhiều. Tìm được một chiếc váy giống của bà , lại
chọn đúng con trai lớn của bà, đúng là một trăm chỉ tìm được một.

Bà Tiêu rất hài lòng, cuối cùng giữ Nặc Nặc ở lại dùng cơm. Nặc Nặc

khó từ chối,đành nhận lời. Cô tưởng rằng ông bà Tiêu khó gần, sợ “ ở lại
dùng cơm” lại bị tra khảo chất vấn. Vả lại người ta nói bác sĩ đều mắc
chứng sạch sẽ ở dạng nhẹ, vào một phòng thay một bộ quần áo, ăn cơm
phải dùng đũa chung v.v… Nhưng kết quả là bữa cơm rất nhẹ nhàng thoải
mái, cũng chẳng khác gì khi ăn ở nhà.

Từ đầu đến cuối ông bà Tiêu chỉ thỉnh thoảng hỏi tên Nặc Nặc. Hỏi cô

tốt nghiệp trường nào, làm việc ở đâu, ngoài ra cũng chẳng có ý định cật
vấn đến cùng. Tình huống ấy mà Nặc Nặc lại thấy thiếu tự nhiên, đến nỗi
trên đường Tiêu Đại boss đưa cô về, Nặc Nặc cứ hỏi mãi lý do tại sao,
khiến anh đau cả đầu.

“ Bác trai bác gái rõ ràng rất hiền lành hòa nhã, nhưng tại sao vừa về đến

nhà đã cãi nhau to thế?”

Tiêu Dật nhìn thẳng, vừa lái xe vừa đáp, “ Thực ra hai người họ nếu

không đụng chạm đến vấn đề y học thì rất dễ tính, nên em nhớ lấy, sau này
trò chuyện với họ,đừng bao giờ nhắc đến vấn đề gì có liên quan đến y học”.

Ngừng một lát, Tiêu Đại boss bổ sung, “ Ví dụ bị muỗi cắn sưng lên,

phải dùng dầu xanh bôi hay thuốc nước cũng không được hỏi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.