BOSS ĐEN TỐI ĐỪNG CHẠY - Trang 300

Không hề lạc hồn lạc phách, không sống đi chết lại, thỉnh thoảng bạn bè

nhắc đến mối tình đầu bi thảm và đau khổ của mình, thỏ trắng đều viện cớ
“ai mà chẳng có quá khứ nhảm nhí” nói qua loa cho xong chuyện.

Chuyện đã qua n năm, thỏ trắng lúc này đây lại gặp Nhiễm Thanh Hà

đẹp trai chết người, nhìn cũng thấy kỳ cục. Nhưng hiển nhiên là đối phương
không nghĩ thế.

Phỏng vấn kết thúc, Nhiễm Thanh Hà đại chủ khảo đã đích thân đưa

Nặc Nặc xuống lầu, rồi lại sốt sắng vẫy xe cho cô, sau đó hỏi thăm tình hình
gần đây, tỏ vẻ rất thân mật sau bao năm xa cách. Nặc Nặc tuy trong lòng
còn buồn nôn hơn cả ăn phải kiến hôi, nhưng vì ngại nhiều người qua lại
nên ậm ừ nói vài ba câu với anh ta.

Khó khăn lắm mới lên được taxi. Xe sắp sửa đi rồi, Nhiễm Thanh Hà

đột ngột chồm đến cửa kính xe, cúi đầu nhìn với vẻ tình cảm dào dạt,” Nặc
Nặc… mấy năm nay… anh luôn tìm kiếm em…”

Nặc Nặc đơ lưỡi, lần này vẻ mặt cô đã… không còn vẻ gì nữa.

Ông anh à… có cần Quỳnh Dao đến mức đó không?

Mấy năm không gặp, công lực của anh thật lợi hại, chỉ trong vòng nửa

giờ trùng phùng mà đã đến mức nắm tay thật chặt - lệ chảy hai hàng rồi.

Thỏ trăng giật mình, bên kia Nhiễm Thanh Hà ngừng lại rồi nhếch môi

cười khổ sở,” Thôi, không nói nữa. Dù sao sau này cũng sẽ có cơ hội. Nặc
Nặc, chỉ cần em muốn, anh có thể hứa cho em một cơ hội vào Hoàng
Diễm”.

“….”, Người không biết nhục, đúng là vô địch thiên hạ.

Nặc Nặc ngồi trên xe taxi, nhìn đối phương vẻ thản nhiên, thốt ra bốn

chữ ngắn gọn,”Bác ơi, đi thôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.