Đại boss nói nhỏ, “ Anh điên à! Biết rõ bố em vì hút thuốc mới sinh bệnh
mà còn…” [alobooks.vn]
Chưa nói xon, Tiêu Đại boss đã lắc đầu vẻ thành thật, ngắt lời cô, “Bác
Hứa nhờ anh mua giúp, Nặc Nặc à”. Thấy Tiêu Đại boss lại đưa bao thuốc
đến, ông Hứa cuối cùng cũng run lẩy bẩy.
Chơi xỏ! Rõ rang là chơi xỏ nhau!!!
Cậu con rể này khó đối phó quá, cậu ta tức ông lúc nãy uy hiếp cậu ta
nên mới chơi trò này! Phải, tuy uy hiếp Tiêu Dật phải làm cho được, nhưng
ông lạ không nói là không được nói cho ai biết, nên con rể tươn lai mới
quang minh chính đại bán đứng ôn trước mặt vợ và con gái ông.
Bên này ông Hứa gục đầu, bên kia bà Hứa đã hét lên.”Tốt nhỉ!”, rồi
chồm lên như hổ vồ mồi. Đoạt lấy bao thuốc trong tay Tiêu Dật, bà Hứa
nghiến răng ken két, “Tôi đã nói mà, giữ Tiêu Dật ở lại nói chuyện riêng cái
gì, phì! Đồ lão già chết tiệt, hút!!!. Hút cho chết đi!!!”
Bà Hứa tức điên, vừa nói vừa đập bao thuốc vào mặt chồng mình, kết
quả sự việc hay ho đã xảy ra.
Lúc này ôn Hứa bị lộ nguyên hình nên sợ tới nỗi run lẩy bẩy. Để vợ
nguôi giận, bao thuốc ném đến cũng ko dám động đậy, nhưng khi bao thuốc
đập trúng mặt rồi rơi bịch xuống, chiếc chăn trên iuongwf đã đầy những
điếu thuốc… khụ khụ, không đúng, là bánh có hình que.
Thỏ trắng chớp mắt, “Gì thế này?”.
Tiêu Đại boss ánh mắt trong sáng, nụ cười ấm áp, “Bác Hứa nói lại lên
cơn nghiện thuốc, khó chịu lắm, nên bảo anh đi mua cho ít món ăn vặt đặt
trong bao thuốc, để khi thèm thì lấy ra ăn. Bác Hứa, có đúng không ạ?”
Ông Hứa đờ đãn ngẩng lên, cuối cùng nước mắt đôi dòng: