Tiêu Dật vội đứng lên, khéo léo từ chối, “Dạ không, công ty vẫn còn
chút việc.” Câu này cũng đúng, Tiêu Dật vốn đang ở nhà xem xét tài liệu,
phát hiện thỏ trắng đang trèo tường, mới tạm thời ra ngoài xử lý.
“Cháu đã giúp Nặc Nặc nghỉ phép, để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi một tuần.”
“Ôi, cháu thật là chu đáo. Nặc Nặc lại làm phiền cháu rồi.” Bà Hứa cười
đến nỗi mắt híp lại thành một đường chỉ, đứa con rể này khá quá, Nặc Nặc
chưa nghĩ ra mà cậu ấy đã giúp xin nghỉ ốm. Ân cần, chu đáo, giỏi hơn ông
chồng bà nhiều.
Bên này Nặc Nặc nghe nói Tiêu Dật sắp đi thì vui mừng hỉ hả, sốt ruột
nói, “Tiêu… anh còn có việc à? Vậy không giữ anh lại nữa, chân tôi không
tiện đi, mẹ giúp con tiễn anh ấy vậy.”
Tiêu Dật giấu nụ cười trong đáy mắt, sải bước ra đến cửa rồi đột ngột
quay lại, nhịp tim Nặc Nặc hẫng mất một nhịp, Tiêu Đại boss chỉ nói với bà
Hứa, “Hôm nay cháu làm phiền bác quá.”
“Đâu có, đâu có, lần sau đến ăn cơm nhé.”
Tiêu Dật đáp, “Nhất định ạ. Cháu biết phố Tây Sơn có một chỗ mát-xa
rất tốt, nhiều trường hợp bong gân đều trị được, chân Nặc Nặc hơi sưng,
thực ra mỗi ngày đi mát-xa một lúc sẽ tốt hơn.”
Nghe thế, bà Hứa cố ý tỏ vẻ khó xử, “Tốt thì tốt, nhưng Nặc Nặc bây
giờ lên xuống cầu thang không tiện, bố nó ngày mai lại đi công tác, một
mình bác già cả làm sao khiêng nổi nó…”
Nặc Nặc nghe bà Hứa nói thế thì than thầm trong bụng. Sao hai người
này cứ như kẻ đàn người hát thế nhỉ? Nặc Nặc đang hoang mang thì Tiêu
Dật đã cười, “Cái đó dễ thôi, cháu có xe. Vậy thế này, mỗi buổi chiều cháu
sẽ đến đón Nặc Nặc đi mát-xa.”