Nặc Nặc ôm đầu… Bố ơi, bố có thể nhiều chuyện hơn chút nữa không?
Tiểu văn thư thấy thế thì ngửa mặt lên trời thở dài, “Oan nghiệt ơi là oan
nghiệt…”
“?” Nặc Nặc còn chưa hiểu ra tại sao “đại sư huynh” lại đột ngột lôi chủ
đề oan nghiệt này vào, thì tiểu văn thư đã xúc động nói, “Hứa Nặc, em như
thế là không đúng. Anh nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt đã nói rõ với em, anh
đi xem mắt là vì không muốn từ bỏ cơ hội tìm lại tình nhân kiếp trước của
mình. Nhưng em không phải… Tuy anh cũng rất tiếc, dù sao anh với em
cùng là đồng môn trung nhân, lại trò chuyện hợp nhau, nhưng em không
nên đặt tình cảm vào người như anh làm gì. Mấy hôm trước anh còn nằm
mơ thấy cô ấy, anh bảo, nếu không tìm ra cô ấy, anh thà sống cô độc đến
già…”
Tiểu văn thư nhìn ra ngoài cửa sổ vẻ thâm tình, giọng điệu cũng trở nên
dịu dàng, “Em thật sự không nên… không nên… Người như anh, sẽ phụ
em. Em hà tất phải khổ sở giữ tình cảm đó, thậm chí còn vẽ nên ảo tưởng
tốt đẹp về chúng ta với bố mẹ chứ.”
Nặc Nặc khóe môi co giật, đại sư huynh,anh, có, phải, là, xem, tiểu,
thuyết, nhiều, quá, rồi, không?!
Chuyện gì thế này? Thì ra tiểu văn thư ngỡ rằng cô đã nói linh tinh với
bố, vẽ nên hoang tưởng tốt đẹp nên bố mới hiểu lầm chăng?
Nặc Nặc ú ớ.
Điên cuồng.
Thổ huyết.
“Không phải, em không…”