BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 113

Biểu tình đột ngột nghiêm túc cùng lời chỉ trích của Jim làm Raymond

xiết chặt nắm tay, nhưng ngay cả một câu phản bác y cũng nói không ra.
Chỉ có thể cắn răng tiếp nhận lời vũ nhục dơ bẩn của đồng sự.

“ Chết tiệt, Raymond, chết tiệt!” Chờ Raymond giải thích, nhưng người

nọ chỉ như trai ngậm miệng, làm Jim lại lâm vào cuồng loạn. Gã dùng sức
đập đá cửa gỗ yếu ớt, lúc cửa gỗ lung lay sắp đổ, rống giận một tiếng lảo
đảo xuống lầu, xông vào con đường mù mịt cát vàng.

Raymond cũng không đuổi theo, y buông lỏng nắm tay xiết chặt do tức

giận. Jim nói đúng, y mấy ngày nay là đang trốn tránh, chung quy nghĩ
trước khi một tháng kết thúc, Hawass sẽ cho y tin tức tốt, dùng chuyện khác
dời đi tâm tình bất an. Nhưng... Nữ thần may mắn cũng không dễ dàng
giáng xuống như vậy.

Raymond quay đầu nhìn Chesil – mặt không có biểu tình vẫn luôn nhìn

về bên đây, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra khỏi cửa.

Bên kia, Jim nghiêng ngả lảo đảo đi trong hẻm nhỏ, cát vàng cuồng

phong hất tung tóe làm mắt gã mù mờ, lảo đảo mấy bước cả người té lăn
quay trong góc tường. Jim nâng chai rượu lên uống một ngụm, do uống
phải cát mà vội vàng ói ra. Giống như bất cứ một con ma men thần trí
không rõ ràng nào.

“ Anh có khỏe không?” Tiếng nói phụ nữ mang chút giọng địa phương

làm Jim mở mắt ra, trong mù mờ phảng phất như nhìn thấy thiên sứ tóc
vàng.

“ Rượu... Cho ta rượu....”

“ Gần đây có quán rượu, cùng đi không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.