BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 70

Raymond ngẩng đầu nhìn chằm chằm người Ai Cập trước mắt, nghĩ thầm

có lẽ người này là nhân viên sắm vai ở đền thờ để thu hút du khách? Nếu
không, người Ai Cập phục sức tập tục đã đồng hóa cùng văn hóa Ả rập sao
có thể ăn mặc kiểu này? Nhưng ý nghĩ này sau đó lại bị y phủ định. Một
người làm thuê nho nhỏ không thể mặc khố váy mà kỹ thuật chế tác sớm đã
thất truyền.

Chẳng lẽ.... Raymond lại cúi đầu quan sát cái đay lưng kia, trong lòng

không khỏi có ý nghĩ khác, chẳng lẽ ở nơi nào đó của Ai Cập, kỹ thuật cổ
xưa này vẫn được lưu truyền? Ngay lúc y cân nhắc tính khả thi của việc tìm
ra kỹ thuật này rồi lợi dụng nó đàm phán với con cáo già kia, Raymond đột
ngột bị người đẩy mạnh ra sau.

Lưng va vào tay vịn gỗ làm Raymond kêu đau một tiếng, y ngẩng đầu,

đối diện cặp mắt trợn tròn của người Ai Cập. Con ngươi màu đen quá trong
suốt làm Raymond thán phục, khuôn mặt kiên nghị như điêu khắc, cái mũi
cao thẳng còn cánh môi vểnh lên, diện mạo không thuộc về phương tây
cũng không thuộc về phương đông làm Raymond không khỏi hoài nghi
người này không phải người Ai Cập thuần chủng.

Nhìn nhau một hồi, thanh niên đột ngột cúi đầu tìm kiếm gì đó.

“ A... Về chuyện này tôi có thể giải thích.” Cho rằng thanh niên tức giận

do y mạo phạm ban nãy, Raymond cuống quít dùng tiếng Ả rập sứt sẹo
muốn giải thích, nhưng lúc thanh niên vẻ mặt hoảng loạn mở miệng, lời giải
thích của Raymond bị nghẹn ở cổ họng, làm sao cũng không ra được.

Thanh niên dùng giọng nói rất nặng lại có lực xuyên thấu nói ra ngôn

ngữ xa lạ, ngữ khí lo lắng hình như đang chất vấn. Raymond ngây ra tại
chỗ, cố gắng nghe hiểu, nhưng trong cách phát âm của người này, ngay cả
một chút bóng dáng ngữ hệ cũng không có. Raymond chỉ hiểu được tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.