BỮA SÁNG TRÊN GIƯỜNG - Trang 136

Với Rich, quãng thời gian chờ đợi quả là vĩnh cửu. Với bất cứ ai khác

không phải giữ trong tay một con mèo ba chân rất biết cách sử dụng móng
vuốt của mình gói trong một cái khăn, quãng thời gian đó là mười phút. Khi
thông báo an toàn được tuyên bố, Rich bước qua ngưỡng cửa, may mắn
thay với một anh chàng Tripod vẫn được gói tròn trong chiếc khăn, và ngồi
xuống trường kỷ. Hai mắt anh nhức buốt, có thể vì khói hoặc chút trải
nghiệm hóa học trong phòng tắm, mà cũng có thể vì cả hai. Hai cánh tay
anh đau nhức do những nỗ lực của Tripod muốn xé tung chiếc khăn thành
từng mảnh, còn cái tôi của anh nhức nhối vì thêm một lần thất bại nữa.
Trong hàng tỉ người vẫn giặt đồ mỗi ngày, tại sao kẻ đốt cháy thành than tất
cả mẻ đồ giặt trong máy vắt khô lại cứ phải là anh mới được chứ? Nhất là
khi Rich dám chắc mẻ giặt đó là phần lớn số đồ lót người đang chia sẻ căn
hộ với anh sở hữu - cũng chính là người sống chung nhà từng tìm đến anh
với một cây gậy đánh bóng chày trong tay.

Becca vừa chạy vừa la hét ầm lên, lao vào trong căn hộ, gần như gieo

mình vào vòng tay anh. Tripod gào tướng lên, nhưng có vẻ như cô không
hề nhận ra. Cô đang quá bận rộn với việc lướt hai bàn tay sờ lên khắp
người Rich.

“Ôi Chúa ơi, anh không sao chứ?” Rich ôm Tripod lên không khác gì

một cầu thủ bóng đá ôm bóng[19] để làm Becca trấn tĩnh lại.

[19] Đây là bóng đá Mỹ, cầu thủ được dùng tay tranh bóng khi thi đấu.

“Nó ổn cả mà.”

“Ai?”

“Tripod. Thực ra trông bên ngoài có vẻ tệ hại hơn so với thực tế.”

“Thực tế nào? Cả người anh dính toàn muội khói. Anh sặc mùi khói

và hóa chất. Trông anh như bị cháy sém vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.