BỮA SÁNG TRÊN GIƯỜNG - Trang 137

“Hai chúng tôi ổn cả. Tôi chỉ lấy khăn quấn Tripod lại cho tới khi mấy

người lính cứu hỏa cho phép tôi đóng các cửa lại. Nó đã từng trải qua một
thời gian bên ngoài, và tôi nghĩ nó quan tâm tới tự do nhiều hơn cà phê và
Animal Planet.”

“Cái gì?”

“Đừng bận tâm. Xem nào, Becca. Có một điều tôi phải nói với cô.”

“Ý anh là còn có chuyện gì nữa sao?”

“Đó là về đám cháy.”

“Đừng lo về chuyện đó. Điều quan trọng là anh không hề hấn gì. Thiệt

hại không đáng kể, ít nhất đó là những gì người lính cứu hỏa đang lom
khom kia đã nói.”

“Phải, được rồi. Tôi đoán là vậy, thế nhưng rất có thể cô vẫn muốn

ngồi xuống.”

Khuôn mặt Becca trở nên trắng bệch chẳng kém gì mấy chiếc ga trải

giường của anh trước khi anh giặt chúng chung với những đôi tất. Thật
không may, những đôi tất lại màu đen và đỏ. Giờ đây những tấm ga của anh
đã ngả sang một thứ màu hồng xam xám - mà đó cũng chẳng phải là điều
anh thực sự bận tâm. Anh gọi đó là một thành công nếu so sánh với kết cục
của lần thử sức thứ hai, và nếu vận xui xẻo cứ tiếp tục ám quẻ anh, sẽ
chẳng có ai được chiêm ngưỡng màu sắc của mấy tấm ga trải giường đó
nữa. Cho dù ý nghĩ này có đáng bực mình tới cỡ nào đi nữa, còn xa nó mới
có thể so sánh về mức độ tệ hại với triển vọng sẽ xảy ra khi anh cho Becca
biết mọi sự.

Becca ngồi sụp xuống trường kỷ, như thể cô bị nó nuốt chửng lấy.

Trông cô gần như có thể gọi là mong manh, và Rich chợt muốn đá vào
mông mình một cú nên thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.