BỮA SÁNG TRÊN GIƯỜNG - Trang 47

giao. Cô dành phần lớn thời gian ở một mình trong xưởng sáng tác, và rất
hạnh phúc được làm như vậy. Cô không cần đến một người đàn ông hay ai
đó làm bạn để cảm thấy hạnh phúc.

“Gina vừa đá tôi. Cô ấy nói tôi không phải loại người thích hợp cho

một mối quan hệ nghiêm chỉnh vì tôi không biết nấu ăn, lau dọn nhà cửa
hay tự giặt đồ cho mình. Học những chuyện đó liệu khó đến mức nào? Tôi
cần một huấn luyện viên.”

“Một huấn luyện viên?”

“Phải, kiểu như một huấn luyện viên về việc nhà. Ai đó để chỉ dẫn cho

tôi cách làm. Giúp tôi học tất cả những gì cần phải học, để Gina nghĩ rằng
tôi cũng không phải là một đám quá tệ hại.” Quá bằng anh ta yêu cầu cô
băng qua quảng trường Thời Đại vào giữa giờ cao điểm. Thậm chí khi đó
cơ hội của anh ta còn khá hơn. Anh đứng dậy bước về phía cô, buộc cô
phải ngước lên nhìn anh, điều khiến cô càng bực bội hơn.

“Tại sao?”

“Ông trưởng khoa của tôi cho rằng tôi nên ổn định cuộc sống.”

“Và tại sao điều đó lại làm tôi phải bận tâm nhỉ?”

“Đâu có. Cô thấy đấy, ý tôi là, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể, cô biết

đấy, giúp đỡ lẫn nhau. Cô cần tôi. Tôi cần cô. Đây là nhà tôi, và không có
nhiều căn hộ trang bị sẵn nội thất chấp nhận những con mèo ba chân thích
ăn thịt người đâu.”

“Tôi chưa tuyệt vọng tới mức đó, và phán quyết về chuyện nơi này

thuộc về ai vẫn còn đang để ngỏ. Nhưng lúc này hãy tạm gác chuyện đó
sang một bên đã, tại sao chuyện anh ở cùng ai đó hay không lại quan trọng
đến thế? Chẳng phải toàn bộ ý tưởng cho rằng một người đàn ông cần ổn
định cuộc sống mới có thể làm tốt công việc của anh ta quá cũ mèm rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.