BỮA SÁNG TRÊN GIƯỜNG - Trang 92

“Con đã hoàn tất tác phẩm cuối cùng ở chỗ căn gác cũ, và con không

muốn bắt đầu cái gì đó quan trọng cho tới khi chuyển tới xưởng làm việc
mới. Con đang thực hiện một vài thể nghiệm sơ bộ, tìm ý tưởng cho tác
phẩm tiếp theo của mình, vẽ phác thảo, dựng mô hình, soát lại các bản trình
chiếu, đại loại là những việc như thế.”

“Con có thể tận dụng thời gian này để tìm thị trường cho các sáng tác

của mình.”

“Con vẫn luôn làm như thế. Hiện tại con đang chuẩn bị có cuộc gặp

với một chủ phòng triển lãm ngay tại đây, tại Park Slope, vào cuối tuần này,
nhưng đồng thời con cũng rất bận rộn với chuyện xây dựng ở đây.”

“Con sẽ phải quảng bá các tác phẩm của con tới nhiều hơn chỉ một

ông chủ phòng triển lãm, Becca, nếu con muốn đạt được điều gì đó trong
sự nghiệp của mình. Đó là lý do tại sao bố đã nói chuyện với một người
bạn cũ. Ông ấy rất quan tâm tới việc triển lãm các tác phẩm của con.”

Becca lắc đầu. “Bố thuyết phục một người bạn triển lãm tác phẩm của

con mà chưa từng xem qua chúng sao?” Cô đang dần cảm thấy nóng mặt.
Bố cô vẫn bận bịu chuẩn bị chiếc sandwich của ông nên không hề nhận ra.

“Ông ấy còn nợ bố. Bố đã giúp con trai ông ấy vào được trường y.

Ông ấy nói nếu có lúc nào đó bố cần điều gì...” ông ngẩng lên và rốt cuộc
cũng nhận ra có điều gì đó không ổn với đề xuất của mình.

Becca lau miệng, đồng thời cố bình tĩnh lại. Nói ra những gì cô đang

nghĩ hẳn không phải là ý tưởng hay nhất, nhưng chuyện bố cô nhét các tác
phẩm của cô vào tay một nhân vật được trọng vọng của giới mỹ thuật để
trang trải một món nợ cũ cũng chẳng hay ho gì. Không phải vì cô biết
người đó là ai, nhưng theo kinh nghiệm của cô, những người thực sự thành
công luôn đi thành nhóm. Bố cô sẽ không bao giờ chịu hạ mình cầu cạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.