BỨC HỌA CHẾT NGƯỜI - Trang 100

học sinh tự làm những bình hoa dại đặc biệt cho lễ hội, dĩ nhiên mặc dù
chúng không có một chút ý kiến, tụi nhỏ khốn khổ. Thật sự tôi nghĩ đến
một Ít lời hướng dẫn, nhưng bà Peake không bao giờ có bất cứ chỉ thị nào.
Bà ấy quá kì dị. Bà ấy nói điều đó làm hỏng sáng kiến của chúng. Cô định
ở lại đây à? Cô hỏi Tuppence.

- Tôi định đến chợ Basing. Tuppence đáp. Có lẽ cô có thể chỉ cho tôi một
khách sạn đẹp yên tĩnh để ở lại?

- Tôi nghĩ cô sẽ hiểu chuyện ấy hơi không được vui. Đó chỉ là một phố chợ.
Nó không cung cấp dịch vụ buôn bán xe hơi. Khách sạn Rồng xanh hai sao
nhưng đôi khi tôi nghĩ những sao này Trong Bất Kì cách nào cũng không
có ý nghĩa gì hết. Tôi nghĩ tốt hơn cô nên đến khách sạn Con Thỏ. Yên tĩnh
hơn. Cô còn ở đây lâu không?

- Không, chỉ một hai ngày trong khi tôi đi tham quan miền phụ cận.

- Tôi e, không có chi nhiều để xem. Không có di tích thời cổ đại nào đáng
chú ý hay cái gì như thế. Chúng tôi ở một miền thuần túy thôn dã và trồng
trọt. Cha cố nói. Nhưng thanh bình, còn phải nói, rất thanh bình. Như cha
nói với con, một số hoa rừng lại đáng chú ý.

- A vâng, Tuppence đáp, con đã nghe và con đang lo hái vài mẫu trong
những khoảng nghỉ khi thực hiện một ít việc săn bắn dễ chịu.

- Thú vị lắm, cô Bligh nói. Cô có nghĩ chuyện ổn định cuộc sống trong
vùng phụ cận này không?

- Nói chung chúng tôi chưa xác quyết rõ ràng ở một miền phụ cận nào.
Tuppence nói. Chúng tôi không vội. Trong mười tám tháng nữa ông ấy vẫn
chưa về hưu. Nhưng cũng luôn phải kiếm tìm quanh đây. Với tư cách cá
nhân, cái điều tôi thích làm là ở lại trong một miền phụ cận bốn năm ngày,
kiếm một danh sách những bất động sản nhỏ thích hợp với mình và lái xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.