BỨC HỌA CHẾT NGƯỜI - Trang 41

đã gợi ý rằng khi bà sống ở đây quá lâu và đã làm cho bà ấy an tâm nhiều
rồi, cách hợp lí nhất là nên để bà ta ở lại

- Bà Lancaster đã ở đây với cô bao lâu? Tuppence hỏi.

- Gần sáu năm, tôi nghĩ thế. Phải, độ chừng đó. Điều đó giải thích tại sao,
bà ấy thật sự cảm thấy đây là mái nhà của bà.

- Vâng, tôi có thể hiểu điều đó. Cô cau mày căng thẳng liếc Tommy rồi
vênh cái cằm bướng bỉnh vào không khí.

- Tôi tiếc bà ấy đã đi. Lần trước khi đang nói chuyện với bà ấy ở đây tôi có
cảm tưởng - khuôn mặt bà hình như rất quen thuộc đối với tôi. Rồi thì sau
này điều đó trở lại trong trí nhớ rằng tôi đã gặp bà với bà bạn cũ của tôi,
một bà Blenkinsop nào đó. Tôi nghĩ thế khi tôi trở lại thăm dì Ada lần nữa,
tôi sẽ tìm hiểu xem có đúng thế không. Nhưng tất nhiên bà đã trở lại với
người của bà ấy thì điều đó lại khác.

- Tôi hoàn toàn hiểu, bà Beresford. Nếu trong một thời gian ngắn bất cứ
người khách nào đến thăm ở lại tiếp xúc với một số bạn già cũ hay ai đó
biết những ngừơi bà con của mình, điều này tạo ra sự khác biệt lớn. Tôi
không thể nhớ bà ấy có từng nhắc đến một bà Blenkinsop nào đó chưa, tôi
cũng không thể cho rằng trong trường hợp này điều này có thể xảy ra.

- Cô có thể nói cho tôi thêm một ít về bà ấy không, bà con của bà ấy là ai,
bà ấy bắt đầu tới đây như thế nào?

- Thật sự có rất ít điều để nói. Như tôi nói, cách đây chừng sáu năm tôi
nhận được thư của bà Johnson nhờ điều tra về Nhà dưỡng lão, rồi bà
Johnson tự mình đến đây kiểm tra lại. Bà nói bà đã lưu ý đến Sunny Ridge
từ một người bạn và bà đòi hỏi những điều kiện và những thứ tương tự - rồi
bà ấy đi. Cách đây một tuần hay nửa tháng sau đó chúng tôi nhận được một
lá thư từ một hãng luật sư ở London đặt những câu hỏi rộng hơn, cuối cùng
họ viết thư nói rằng họ rất muốn chúng tôi chấp nhận bà Lancaster phần bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.