BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 100

BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN

Cố Tây Tước

www.dtv-ebook.com

Chương 7: Danh Chính Ngôn Thuận 1

Trong một cuộc dã ngoại cuối tuần hiếm có, Tường Vy vừa nhận được

tin chị cô đến chơi, mặt mày lập tức ủ rũ.

Mao Mao hỏi: “Chị bà là người như thế nào?”

Tường Vy: “Nghe nói, tù nhỏ bà ấy đã ra ngoài đánh nhau, từng chộp

gạch phang người khác, trừ việc giết người đốt nhà ra, chuyện gì cũng đã
làm rồi. Truyền thuyết rất nhiều, lực sát thương tiêu chuẩn là năm nghìn,
thật là ác mộng. Anh họ tôi cả đời đều sống dưới cái bóng của bà ấy, nhắc
mới nhớ anh tôi trước rất đẹp trai, vài năm gần đây... Aiz, không nói nữa,
thật ra cũng chẳng có gì... chỉ là tàn tạ sớm hai mươi, ba mươi năm thôi.”

“…”

Triều Dương hoảng sợ: “Chị ấy chỉ đến xem bà thi đấu thôi, chắc là

không có chuyện gì đâu.”

Tường Vy nặng nề lắc đầu: “Bà lớn lên trong gia đình êm ấm, sẽ

không hiểu được đâu.”

Mao Mao quay đầu nhìn về nơi nào đó: “Chúng ta sao lại quên còn

một người có lực sát thương mười nghìn đang ở đây nhỉ!”

Người lúc này đang dựa vào thân cây để ngủ bị mọi người đánh thức,

mở to đôi mắt ngái ngủ, An Ninh chỉ thấy trước mặt ba cặp mắt sáng lấp
lánh đang nhìn cô chăm chú: “Tới giờ cơm rồi hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.