BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 102

huynh của cô, còn chuyện có gặp qua chưa, chúng ta học cùng một trường,
chuyện ấy có thể xảy ra mà.”

An Ninh cảm thấy anh nói chuyện thật là chu toàn, nhưng lúc nói

chuyện với cô thì luôn luôn không rõ nghĩa, thôi được rồi, cũng có lúc cô
nói không rõ nghĩa mà.

“Lý An Ninh, tài liệu của em không điền đầy đủ, sao lại như thế?”

Anh đang nhìn cô, An Ninh trấn tĩnh lại: “Tôi điền rất đầy đủ mà.”

“Ngày tháng năm sinh, điện thoại nhà.”

Những thứ này có liên quan gì đến luận án đâu... “Có thể không điền

hay không?”

Ánh mắt của anh chợt lóe lên, nghiêm túc nói: “Em nói xem?”

Bạn nam kia bắt được thời cơ, lập tức phụ họa: “Thật ra mấy thứ đó

không điền cũng không sao, hơn nữa, nói thế nào thì An Ninh cũng là
nhóm trưởng của tụi này.” Ý tứ rất rõ ràng, anh phải nghe theo cô ấy.
Nhưng hiển nhiên là Từ Mạc Đình không thèm để ý: “Tôi không nói là cô
ấy không đúng.”

Tuy rằng có trả lời mà chả khác gì không trả lời, có điều không thể chỉ

trích được, anh chàng cố nuốt hận, quên mất rằng đối phương là dân Ngoại
giao.

“Tôi sẽ bổ sung.” An Ninh cảm thấy hiện giờ cô là điển hình của kẻ ba

phải. Khi đến bên cạnh anh, cô vốn tưởng rằng người đang xem tài liệu sẽ
không chú ý đến mình. “Ở đây.”

An Ninh sửng sốt: “Hả?”

Ngón tay thon dài chỉ vào một chỗ: “Nơi sinh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.