BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 103

“Ờ.” Vì sao cả cái đó cũng phải điền? Ặc, có cảm giác như là điều tra

hộ khẩu ấy.

Hôm đó thảo luận xong đề cương luận án, anh chàng kia là người đầu

tiên rời đi, bạn E vội vàng đến phòng hướng dẫn thạc sĩ, vì thế An Ninh
chịu trách nhiệm ở lại, và người ấy vẫn ở đó, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi thu dọn tài liệu đã chỉnh sửa xong, An Ninh liếc nhìn người

đang dựa vào ghế, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào hai gò má của anh, khiến sắc
mặt anh như sáng lên. Nghĩ đến bệnh cảm của anh chưa khỏi hẳn đã phải
sang bên này bận bịu cả buổi chiều, lòng cô có hơi áy náy.

“Từ Mạc Đình...”

“Sao?” Anh mở to mắt, nhìn về phía cô.

“À... Anh hết cảm chưa?”

Anh khẽ nhếch miệng: “Nhờ phúc của em.”

Hôm nay thực sự là một lần rất “hòa thuận”, chỉ có điều, khi hai người

đang ra khỏi phòng thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn. An Ninh vừa mở cửa,
thì phát hiện có người đang trong phòng thí nghiệm đối diện với phòng này,
một nam một nữ, hơn nữa lại đang diễn cảnh “trẻ con không nên xem”. Tuy
bây giờ là chiều tối, nhưng còn chưa tới ban đêm mà. Meo Meo đứng sững
tại chỗ, người phía sau nắm nhẹ vai cô kéo về sau một bước, cô theo bản
năng muốn lên tiếng nhưng đối phương đã bưng kín miệng cô.

“Em thật là ngốc.” Trong giọng anh dường như mang theo rất nhiều ý

cười.

An Ninh phản ứng, nhưng vào giây phút này, hơi thở của người phía

sau phả lên cổ cô, lưng cô dán sát vào người anh, có thể cảm thấy rõ ràng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.