BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 150

BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN

Cố Tây Tước

www.dtv-ebook.com

Chương 10: Phản Khách Vi Chủ 1

An Ninh vẫn muốn hỏi Từ Mạc Đình một chuyện liên quan đến bức

thư đó, nhưng sợ nếu diễn đạt chuyện này không được thích đáng, cô sẽ bị
“game over”.

Trên lý thuyết, cô không nhớ là đã nhận được bức thư đó của anh,

nhưng dựa vào trí nhớ luôn mơ hồ của cô thì điều này là không thể chối cãi,
cho nên xem chừng chuyện này cũng không hợp với logic: Anh đã gửi, và
cô đã quên, nhưng thông thường cô vẫn trả lời khi cô nhận được thư của
người khác, cho dù thư trả lời chỉ là một câu xin lỗi... Cô luôn cảm thấy có
gì đó không ổn, nhung lại không thể tìm ra chỗ thiếu sót.

“Hồn ơi về đi!” Nữ đồng sự mỉm cười vỗ vai người đang ngẩn ra: “An

Ninh, thực sự xin lỗi, người của phòng Nghiệp vụ đã đi hết rồi, cho nên tôi
không thể không nhờ cô đi với tôi thay sếp tổng tiếp khách, không vấn đề
gì chứ? Tôi đã bàn qua với chủ nhiệm bên cô, ngày mai cho cô nghỉ bù.”

An Ninh cũng không thấy có vấn đề gì, tính ra là cô được lợi mà. Sáu

rưỡi, họ đến một nhà hàng nổi tiếng nằm trong khu trung tâm. Ông chủ họ
Hạ, người Hồng Kông bốn mươi tuổi, là người cẩn trọng bình tĩnh, nói
chuyện có lý lẽ lại không kém phần hài hước, lúc đó ngồi cùng ông còn có
mấy vị đối tác bên phía Đại lục.

Sau khi nữ đồng sự mời rượu một vòng, An Ninh cũng bồi tiếp không

ít đồ uống, mấy nhân vật to lớn đang ngồi đây cũng có thể xem là lịch sự,
không hề ép buộc tiểu cô nương của chúng ta phải uống rượu, có vị quan
lớn còn nói đùa với nữ đồng sự: “Giám đốc Sở hiếm khi đưa mấy tiểu cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.