BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 14

Nguyên văn lời đối phương nói là: “Cô à, thể trọng của cô không đủ

tiêu chuẩn, không đủ tiêu chuẩn mà đi hiến máu dễ xảy ra chuyện lắm, cô
nghĩ xem, cô hiến máu xong, chúng tôi không khéo còn phải truyền lại máu
cho cô đấy…”

An Ninh: “…”

Lúc An Ninh ký vào danh sách hiến máu ba chữ Mao Hiểu Húc, cô

chợt nhìn thấy cái tên cách đấy một dòng có vẻ quen quen, Từ Mạc Đình,
nét chữ rất đẹp, An Ninh nghĩ, trước kia anh ta nhất định đã luyện qua thư
pháp.

Nhàm chán quá nên An Ninh vơ lấy tờ giấy nháp bên cạnh, viết lại cái

tên theo lối hành thư xen lẫn thảo thư này. Sau đó cô nhìn thấy vẻ mặt đau
khổ của Mao Mao, thật ra lúc đầu An Ninh muốn đi hiến máu, nên mới kéo
Mao Mao đi chung… An Ninh ngoái đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe.

Lúc này có người đang lên xe, An Ninh “ý” một tiếng, là xương sườn

số ba… Anh ta gật đầu với hai người y tá lấy máu, nhìn thấy cô đang ngồi
đó, dường như anh ta hơi sững lại một chút, lập tức bước tới nhìn lướt qua
mặt bàn, sau đó tìm được chiếc di động màu xám bị đống giấy che phủ một
nửa. Lúc đi ra, anh ta dường như thấy điều gì đó, nghi ngờ liếc nhìn cái tên
mà cô đã viết.

Lúc ấy An Ninh nghĩ: Có khi nào cái tên mà cô viết là tên anh ta?

Buổi tối An Ninh thường cùng chị họ chat chit.

An Ninh: “Hôm nay, lúc đi hiến máu em gặp một anh chàng đẹp trai,

mà thực ra em gặp anh ta lần này là lần thứ ba rồi.”

Chị họ: “Ờ. Nói ra mới nhớ, hôm nay chị đã quyết định không ăn cơm

trưa, vậy mà chị lại ăn đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.