Từ Mạc Đình không quan tâm, anh chỉ liếc nhìn một cái, nhưng vì
trước đó đã xem một clip, hơn nữa còn xem ba lần, cho nên anh có chút ấn
tượng với nữ sinh đứng trước mặt, nhưng giọng điệu vẫn rất lạnh lùng: “Có
chuyện gì?”
“Tôi là bạn của An Ninh, ban đầu tôi nghĩ là chị ta đến đây gặp ai đó,
ha ha, không ngờ lại là Từ sư huynh, nên tôi có chút kinh ngạc mà thôi.”
An Ninh ngại khi có Từ Mạc Đình ở đây, không tiện nổi giận, chỉ là cô
cảm thấy không thoải mái.
Mạc Đình chỉ nói một câu: “Tôi yêu cô ấy.” Cho nên tôi có thể bao
dung tất cả.
Đây là một câu bày tỏ trần trụi, không chỉ cô nữ sinh nọ, mà ngay cả
An Ninh cũng trở tay không kịp. Từ Mạc Đình vẫn luôn kín đáo, làm người
khác khó đoán lại đột nhiên thẳng thắn biểu lộ, quả là vô cùng chấn động.
Tim An Ninh đập thình thịch, có thể nói là... dữ dội. Cô chưa kịp bộc
lộ cảm xúc, đã bị Từ Mạc Đình dẫn đi, quyền sở hữu có thể thể hiện ra cho
người ngoài thấy, nhưng hành động thân mật anh sẽ không hào phóng biểu
diễn cho những người hay đưa chuyện.
Khi người nào đó tỉnh táo lại, đã phát hiện mình đang ở con đường
nhỏ vắng vẻ.
“Em...” Lúc này An Ninh không còn điều khiển được ánh mắt mình,
ánh mắt anh chăm chú nhìn cô làm cô cảm thấy có chút mê hoặc, cảm giác
ấy từng chút từng chút ngấm vào cô, khiến lòng cô xao động.
Hôm đó cô đã nói những gì, rốt cuộc chính cô cũng quên mất, chỉ nhớ
ánh trăng mông lung chiếu lên người anh, cũng chiếu lên người cô.