“Tất cả đều nằm trong vòng kiểm soát của tôi hết rồi!” Mao Mao dụ
dỗ An Ninh di chuột xuống phía dưới, nói rằng còn có thứ đặc sắc hơn.
Nhưng đương sự hiển nhiên không còn hứng thú, đóng trình duyệt lại.
Mao Mao run rẩy chạy sang Triều Dương: “Kowai*! Meo Meo lại giở
trò lưu manh!”[* Tiếng Nhật: có nghĩa là “sợ quá!”]
Chỉ là đóng trang web thôi, chưa gì chuyện bé xé ra to rồi sao?
Lúc này Tường Vy chạy tới lục tủ tìm đồ ăn, nhưng không thấy:
“Không được rồi, đói chết mất, ai đi ăn với tôi, tiện thể lên lớp luôn.”
An Ninh nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, cô đứng dậy mặc áo
khoác. Mao Mao vốn không muốn đi, nhưng khổ nỗi tiếp tục trốn học có
thể sẽ bị đình chỉ, cô nàng không muốn làm khó mình, đành đội gió mà đi.
Nhiệt độ đột ngột xuống thấp, trong sân trường người ra ngoài vận
động cũng ít đi.
Lúc bọn cô đến nhà ăn ăn bữa trưa, người cũng vắng tanh, có điều
nguyên nhân chủ yếu hẳn là đã quá một giờ rồi.
Mao Mao thở vắn than dài: “Nói ra mới thấy em rể nhà chúng ta cũng
quá là nhút nhát, chưa thấy anh ta nắm tay Meo Meo lần nào, với tốc độ
này thì bao giờ mới thấy máu đây?”
Tường Vy cũng nói xen vào: “Đàn ông hào hoa phong nhã quả là quá
quy củ.”
An Ninh lại lắc đầu chán nản.
Hôm nay An Ninh muốn về nhà, đã hơn một tháng cô không về rồi,
đối với những người yêu gia đình, đây giống như một cực hình. Sau khi nói
tạm biệt với nhóm Triều Dương, cô vừa đi tới cổng sau của trường, một