Aiz, tư duy của cô không thể bằng thần nhân được.
Lúc này An Ninh không thể xác định anh có online không, nhưng vẫn
gửi tin đi: “Mạc Đình, nếu như, em nói là nếu như thôi nhé, nếu như anh bị
mất trí nhớ, anh sẽ vẫn nhớ em chứ?” Ở bên anh đã lâu, chả trách lá gan
của cô cũng to lên ít nhiều, có một số chuyện đùa còn có thể hạ bút thành
văn rất tự nhiên.
Đối phương cũng online, mà câu trả lời của anh tương đối lý trí và
khách quan: “Nếu đã mất trí nhớ, tất nhiên anh sẽ không nhớ.”
An Ninh không hài lòng với câu trả lời đi quá xa so với đáp án chuẩn,
cô ân cần dạy dỗ lại: “Thực ra khi mất trí nhớ, loại tương đối thường gặp là
chứng mất trí phân ly, triệu chứng này là không nhớ gì về bản thân, nhưng
những ký ức khác lại rất hoàn chỉnh.”
Đối phương kiên nhẫn hồi đáp: “Thế thì sao?”
“Vì thế, anh có thể sẽ nhớ em, nhưng lại quên đi bản thân mình.”
Anh không hề phản đối: “Quan điểm đó rất tuyệt.”
“Cảm ơn.” Nói xong, cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng,
anh hình như có hơi... chiều chuộng cô thì phải? Những gì không tầm
thường đều không bình thường, An Ninh thay đổi chủ đề: “Hôm nay anh có
đến trường không?”
“Có.”
“Vậy sao anh lại không đến tìm em?”
Đối phương rất lâu không trả lời, người lần đầu “vừa ăn cắp vừa la
làng” dần dần cảm thấy áy náy, hổ thẹn xen lẫn căng thẳng, cô đang muốn