BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 233

“Lúc bác đến đã không thấy rồi, có lẽ mẹ cháu đi siêu thị, à, lúc ở dưới

nhà bác gặp cậu Chu, cậu ấy nói có chuyện tìm mẹ cháu, bác liền dẫn cậu
ấy lên đây.”

An Ninh gật đầu chào anh ta, Chu Cẩm Trình mỉm cười nhìn cô.

Bác cả lại gần, vỗ nhẹ vai cô: “Bác vào bếp múc cháo cho cháu, cháu

nói chuyện với cậu Chu một chút đi.”

An Ninh chẳng biết phải làm sao, thực ra cô cũng không thể trách bác,

bác chỉ biết Chu Cẩm Trình là người nhà bên ba, tình hình cụ thể lại không
hề biết rõ, hơn nữa khi ba mẹ cô ly hôn, hai bên nhà cũng coi như là những
người biết lý lẽ, không hề nảy sinh thù oán gì.

Chỉ có riêng cô là ngoại lệ, ngay cả mẹ cô, cô cũng không buồn để

tâm.

An Ninh đi đến chỗ ghế sofa xa anh ta nhất rồi ngồi xuống: “Cậu trẻ,

cậu tìm mẹ tôi có chuyện gì không?” Cô hy vọng biểu hiện của mình hợp lý
một chút.

“Cũng không có việc gì, anh chỉ thay ba em đến thăm hỏi mọi người

một chút.” Anh ta nói rất hợp tình hợp lý, vẻ mặt nghiêm túc, không giấu
giếm.

Cô ít nhiều cũng đã học được cách nhìn thấu bản chất của hiện tượng,

vị trưởng bối này có lẽ hơn người khác ở rất nhiều phương diện, hành động
cũng rất có lý lẽ, nhưng cũng lạnh lùng, vô tình. An Ninh không phủ nhận
ngay từ khi bắt đầu, lập trường của cô với Chu Cẩm Trình có thể đã có chút
sai lệch.

Nhưng lần gặp gỡ bất ngờ này, cô đã mơ hồ cảm thấy ý đồ của anh ta,

cô suy nghĩ rồi nói: “Tôi và mẹ đều rất tốt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.