BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 255

Giọng Tường Vy từ cầu thang truyền đến: “CMN, tỏ tình với một gã,

hắn đáp lại một câu tôi có vợ rồi, nhưng cũng muốn có bồ. Cái này là đả
kích tôi hay là cổ vũ tôi đây?”

An Ninh cúi mặt bối rối: “Cô ấy không phải là bạn cùng phòng của tụi

em.” Cô vô cùng mỏi mệt cầu cứu.

Thầy chủ nhiệm chán nản nói: “Lý An Ninh, em vất vả rồi. Mao Hiểu

Húc, ra đây với tôi một chút.”

Tối hôm đó, còn có một cuộc nói chuyện mệt mỏi nữa đang đợi Lý An

Ninh ở phía trước, Chu Cẩm Trình điện thoại bảo cô xuống dưới lầu. Một
người đàn ông mặc Âu phục giày da thu hút nhiều ánh nhìn. Thật thà mà
nói, An Ninh chẳng còn bao nhiêu tinh lực lẫn năng lực để “dông dài” với
vị trưởng bối này, chỉ hy vọng “cuộc trò chuyện” có thể đánh nhanh rút
gọn.

Cẩm Trình nhìn thấy cô đi xuống, biểu hiện như thường không nhiệt

tình cũng không xa cách: “Không ngại đi với anh chút chứ?”

An Ninh bị làm khó, miệng lưỡi cũng không được linh hoạt: “Anh có

chuyện gì muốn nói không?”

Anh ta nhìn cô, thở dài: “Ninh Ninh, anh biết em vẫn luôn không thích

anh, nhưng anh có lập trường riêng của mình.”

An Ninh nhẹ nhàng cười, cô hơi mệt mỏi: “Lập trường của anh là gì?

Là lợi ích chăng? Nhưng, tôi đã bao giờ xâm phạm lợi ích của anh chưa?
Thực ra là các người vẫn luôn xâm phạm lợi ích của tôi đấy chứ.”

Chu Cẩm Trình nhíu mày. An Ninh biết lời nói của mình hà khắc, cô

chỉ là không muốn lừa dối thêm nữa, cô chỉ là... không thích anh ta.

“Không còn chuyện gì khác, tôi đi lên đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.