An Ninh mỉm cười: “Bởi vì tôi là Lý An Ninh.”
Cả đám: “Meo Meo, bà kiêu ngạo quá.”
Thứ Hai, tiết thứ nhất là Thống kê lượng tử của lão Trương, lần này
An Ninh khó khăn lắm mới vào tới cửa trước khi tiếng chuông vang lên,
sau đó, cô không nhìn đến đám Triều Dương vẫy gọi, nhưng lại nhìn thấy
anh ta ngồi ngay hàng đầu tiên, chẳng phải là quá thường xuyên rồi sao?
Anh ta nhìn thấy cô, khe khẽ nói một câu: “Em qua đây.”
Đang lúc An Ninh chưa rõ thế nào, anh ta lại nói: “Ngồi đây đi.”
Giọng nói vừa thong dong tự nhiên vừa nho nhã lễ độ, lại cũng không dễ gì
cự tuyệt, lúc An Ninh ngồi xuống mới phát hiện… cô đang ngồi bên cạnh
anh ta.
An Ninh nghiêng đầu liếc nhìn anh ta, đối phương đã trịnh trọng trang
nghiêm lật xem sách vở.
Anh ta bảo cô tới làm gì chứ?
Nguyên cả tiết học anh ta đều chăm chú nghe giảng. Trên bàn, chiếc
điện thoại di động của anh ta thi thoảng rung lên, anh ta lại trả lời tin nhắn.
An Ninh không dám nhìn thẳng anh ta, vì thế chỉ nhìn chiếc di động màu
xám, cùng với những ngón tay thon dài đang lướt trên nó…
An Ninh thề, thật ra cô không muốn nhìn anh ta, cô muốn hỏi anh ta vì
sao lại gọi cô đến đây…
“Này…”
“Nghe giảng đi.” Giọng nói hào hoa phong nhã không thay đổi.
Ở trong tình cảnh này rất khó có ai nghe giảng được!