“Chậc, mỗi lần tôi không đi học thầy đều điểm danh, là thái độ gì
chứ?” Triều Dương nói xong đưa cho An Ninh một tấm áp phích: “Người
ta phát trên đường đấy, rất thú vị.”
“Đại sứ hình tượng Đại học X” đang trong giai đoạn đăng ký. “À há.”
“Hây hây, tụi mình kêu Mao Mao tham gia đi?” Triều Dương cười,
tiện tay cầm lấy một quyển sách trên bàn An Ninh: “Sao bà lại đọc loại
sách này?”
“Ừ…” An Ninh đã đi tới máy lọc nước, rót nước uống.
Triều Dương lật vài trang, lúc sắp đặt trở lại thì dường như nhìn trúng
cái gì, cầm lên lần nữa, mở ra: “Từ… Mạc Đình? Meo Meo, sách này
không phải của bà sao?”
“Không phải.”
“Từ Mạc Đình, cái tên này sao quen tai vậy nhỉ?”
“Người họ Từ rất nhiều mà.”
Triều Dương bỗng nhiên cười gian ác: “Meo Meo à, như vậy là không
được, khai thật thì tha, chống đối sẽ bị trừng phạt!”
An Ninh: “Ờ… Tôi muốn bị phạt.”
Bên này, sau khi học xong một lớp học nhàm chán, Từ Mạc Đình trở
lại ký túc xá cất đồ, Trương Tề thấy anh thì không khỏi ngạc nhiên: “Hôm
nay không phải cậu ở Viện kiểm sát sao?”
“Qua đây có chút việc.”
Trước nay, Từ Mạc Đình làm việc luôn rất khiêm tốn, từ lúc học
nghiên cứu sinh năm nhất đã làm việc ở viện kiểm sát, thỉnh thoảng có việc