BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 292

và uống vói ông hai ly, năm học lớp chín, ông nội qua đời, căn nhà cũ ở
ngoại ô cũng vì thế mà bị bán đi, sau đó cô càng ít uống rượu hơn.

Có điều An Ninh là người càng uống rượu càng ít nói, cho nên người

nào định nhân cơ hội gợi chuyện đều vô ích.

Giữa chừng, Từ Mạc Đình rời khỏi đó nghe điện thoại, lão tam vì đố

kỵ mà bắt đầu giở kế ly gián: “Chị dâu, chị không thể bảo vệ lão đại một
cách hồ đồ như vậy được! Tôi nói cho chị biết, chị đừng thấy lão đại đạo
mạo nghiêm trang, thực ra chuyện gì anh ấy cũng có thể làm được, nhớ lại
năm đó khi anh ấy mới chuyển đến Đại học X, theo lẽ thường ở đời, với
những người không quen cũng nên khiêm tốn nhã nhặn một chút - kết quả,
haizz, chuyện cũ không nên nhắc lại, chuyện về đám nam sinh chúng tôi
không nói làm gì! Ngay cả với nữ sinh, anh ấy cũng rất nhẫn tâm, thực sự
nhẫn tâm, ví dụ như hoa khôi bên khoa Ngoại ngữ ấy, thực sự không biết
nên nói sao mới phải.”

An Ninh không nói, bởi đây căn bản là nói cũng như không! Nhưng cô

lại có chút hứng thú, sự thực là rất hứng thú, cô nhìn về một nơi nào đó,
hình như anh còn đang gọi điện một lúc nữa, sao cô không nhanh chóng
nhân cơ hội hỏi cho rõ ràng? “Lão tam sư huynh...” Cô vẫn chưa nói xong,
chỉ thấy lão tam nôn khan hai tiếng, lấy tay bịt miệng chạy vội ra cửa.

An Ninh ngồi ngây ra nhìn, miễn cưỡng nói tiếp một câu: “Cẩn thận

nhé!”

Trình Vũ bước tới nói chuyện với cô: “Chúng ta nói vào trọng điểm

thôi, anh họ tôi quay lại tôi sẽ phải chuồn ngay!”

An Ninh vã mồ hôi, sao nghe giống như găp phải lũ lụt với hỏa hoạn

vậy? Cô tỏ vẻ biết nghe lời: “Cô muốn nói chuyện gì?” Cô đột nhiên nảy
sinh cảm giác mình nghiễm nhiên đã thành cái ghế câu khách.

“Người anh họ đó của tôi rất khó trị đúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.