Đối phương nghe xong, suy nghĩ chốc lát, bèn đứng dậy đi thật.
Triều Dương với Tường Vy nhìn nhau tỏ vẻ không thể hiểu nổi.
An Ninh than thở: “Vòng vèo một vòng, chẳng phải quay lại chỗ này
hay sao, chỉ là khác nhau cửa trước, cửa sau.”
Chỉ có Mao Mao là cười sung sướng: “Đợi đến lúc họ quay lại, chắc là
mình cũng ăn xong rồi, dám huênh hoang trên địa bàn của chúng ta, hô hô,
tôi thực sự là một người yêu nước nhỉ, xư mi ta.”
Ngày hôm đó, trù Mao Mao ra thì ba người còn lại đều ăn nhanh hơn
bình thường một chút. Đến buổi chiều An Ninh về nhà, Mạc Đình qua đón
cô, vừa nhìn thấy cô, anh hỏi ngay: “Em khó chịu à?”
Meo Meo ôm bụng, cô không dám nói là do ăn no quá, chỉ nói “bụng
hơi đau.” Hành lý trên tay đối phương đã đón lấy: “Trên xe anh có thuốc,
lát lên xe em uống một viên.”
An Ninh kinh ngạc với sự chu đáo của Từ Mạc Đình, buột miệng nói:
“Không phải anh mang theo cả tủ thuốc y tế đấy chứ?”
Từ Mạc Đình nhìn An Ninh: “Sau này chắc chắn phải thế.”
Bên này, Tường Vy với Mao Mao đang kéo túi to túi nhỏ ra ngoài
(Triều Dương ở lại trường cố gắng phấn đấu, nói là phải gắng đến năm ba
mươi tuổi mới về nhà = =!), rồi cười nhăn nhở với Từ Mạc Đình, không có
thêm biểu hiện gì khác, “Ngại quá! Em rể, đi nhờ hai người.”
An Ninh cũng đã nói trước chuyện này rồi, Mao Mao và Tường Vy
muốn đi tàu hỏa, nhưng cứ vào mỗi dịp nghỉ lễ, nghỉ Tết đều khó bắt được
tàu, vì vậy, ách, đành nhờ Từ lão đại nhân tiện chở đi luôn.