BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 389

“Không có.” Xin lỗi nhé, các chị em, vì hạnh phúc của tôi nên mọi

người tạm thời chịu lạnh nhạt một chút - ánh mắt đáng thương từ từ mở to,
trong đáy mắt mơ hồ sương khói, nếu biết sớm thì đã không cần phải đeo
kính áp tròng! Kẹp vào thật khó chịu!

Nhưng, cho dù hai mắt cô nàng có đẫm lệ thì khi nhìn người phía

trước vẫn thấy đẹp trai vô cùng, khuôn ngực hơi gầy kia, vùng hông mềm
mại kia, đôi chân vững chãi kia... đến đây đi!

Tô Tuân thực sự chưa từng gặp qua việc như thế này, hai mươi tư, hai

mươi lăm tuổi vẫn còn đi kiếm bạn.

Mao Mao càng nói càng lợi hại: “Nữ sinh đều tạo cho mình một vòng

quan hệ, không phải muốn chơi cùng nhau thì cũng có thể lập thành một
nhóm... Em thường bị xa lánh, bị bỏ rơi, bị ức hiếp... bởi vì em quá xuất
sắc.” Mao nào đấy không quên kèm theo một nụ cười chán nản và bất lực,
khóe mắt đỏ hoe, thầy à, điều hòa trong phòng làm việc mở to quá, kính áp
tròng của em sắp khô cong rồi!

Nhưng cô nàng vẫn không ngại biểu lộ ánh mắt ướt át, đôi môi này

nếu hôn vào nhất định thích thú vô cùng - ép vào cửa mà hôn, hay là trên
giường, hay là bên cạnh bồn rửa tay?

“Vậy... Vậy em có dự định gì?” Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn,

Tô Tuân ngẩng đầu nhìn cô.

Lên giường đi!

Mao Mao cố gắng nặn ra một nụ cười: “Nếu biết nên làm thế nào, thì

em đâu cần phải than phiền ở đây.” Lời vừa nói xong, cô nàng quay người
xông ra khỏi phòng làm việc, khóe mắt có giọt lệ rơi... Mắt đau chết đi
được! Em không chịu được nữa, nóng quá!

Tô Tuân trầm tư nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, cuối cùng lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.