BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 44

hay là nói chuyện với tôi đi, anh ta khéo léo từ chối… Nhân tiện, anh ta nói
anh ta họ Từ.”

Giây tiếp theo An Ninh mở cửa ra, mặt đỏ bừng: “Bà… nói cái gì với

anh ấy vậy hả?”

“Hay là nói chuyện với tôi đi.”

“Câu phía trên ấy.”

“Bà cởi hết đồ rồi và đang tắm.”

An Ninh rên rỉ: “Mao Mao, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với bà

nữa.”

Kết quả là hôm đó trước khi ngủ, di động vẫn không kêu, An Ninh

không biết vì sao nhưng cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

Mới sáng sớm hôm sau, An Ninh ra cổng sau trường học để đón xe

bus về nhà, liền gặp phải… Từ Mạc Đình.

Đối phương tựa vào biển chờ xe, mặc trang phục thường ngày, dáng

người chuẩn nên nhìn rất anh tuấn. An Ninh nhìn dáng người nghiêng một
bên đó, cảm thấy có đôi chút khó xử, cô có nên đến gần sau đó nói tiếng
chào buổi sáng hay gì không? Nhưng mà, cô với anh dường như là không
có “quan hệ” gì đặc biệt… An Ninh bối rối, nhưng cô chẳng bối rối được
lâu, bởi Từ Mạc Đình đã nhìn thấy cô.

Vì thế ai đó cố gắng làm bộ như ngẫu nhiên gặp nhau, sự thực là ngẫu

nhiên mà! Cô bước tới ngại ngùng cười: “Anh cũng đến đây chờ xe à?”

Từ Mạc Đình đứng thẳng người lại: “Không phải, anh đang đợi em.”

“…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.