Mao Mao ở một bên nói: “Ngày mai ai cùng tôi đi Âm Sơn không?
Trên đó có chùa, chúng ta có thể bái Phật, cầu bạn trai.”
Triều Dương khinh bỉ: “Mao Hiểu Húc, bà thật sự rất bỉ ổi.”
“Ngày mai tôi phải về nhà rồi.” An Ninh có nên nói cho Mao Mao biết
rằng vào chùa bái Phật, kết quả nhất định sẽ không lạc quan hay không?”
“Triều Dương, còn bà?”
“Không đi, tôi mà vào chùa sẽ cười sống cười chết mất.” Sau đó cô
nhớ lại năm ấy: “Mùa xuân ba năm trước, tôi dù đang cảm cũng cùng với
mấy bạn học đi Bạch Vân chơi, vào sảnh chính, nhìn bàn thờ bày đồ cúng
là hoa cúc… Ngay lập tức tôi nản luôn, sau đó lên lầu hai, thắp hương
Vương Mẫu Ngọc Đế, kết quả trên bàn thờ bày toàn bách hợp… rồi tới hai
đền nhỏ là Tây Vương Mẫu và Đông Vương Công, cũng cúng hoa cúc với
bách hợp, vấn đề là, bên cạnh Tây Vương Mẫu là nữ đồng, ứng với bách
hợp; bên cạnh Đông Vương Công là đạo đồng, ứng với hoa cúc. Cuối cùng
tôi cười sằng sặc: “Ôi, thật là giống!” Hôm đó tôi cảm nặng hơn, khản
giọng… Từ sau vụ đó, cứ đến chùa là tôi ôm bụng cười.”[Bách hợp: chỉ
Les; Hoa cúc: chỉ Gay]
Mao Mao cũng cười rộ lên: “Thế giới đại đồng.”
An Ninh thở dài: “Khổng Tử không nói gì về quái dị, dũng lực, phản
loạn, quỷ thần”, nên bỏ qua đi.”
Hôm đó lúc An Ninh đang tắm, Mao Mao đến gõ cửa: “Meo Meo,
điện thoại của bà reo lâu lắm rồi kìa, có muốn tôi đưa cho không?”
“Bà nghe giúp tôi đi.”
Thế là, một phút sau, Mao Mao gõ mạnh cửa: “Là con trai! Tôi nói với
anh ta là bà cởi hết đồ rồi và đang tắm, anh ta nói lát nữa sẽ gọi lại, tôi nói