BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 58

Hôm nay anh đưa cô về ký túc xá, trước sau như một, bình tĩnh như

không, An Ninh có chút mơ hồ, bởi vì anh vẫn nắm tay cô, cho đến khi
bước vào cửa phòng cô mới hoàn hồn, nói chính xác là bị dọa đến hoàn
hồn.

Triều Dương: “A, Meo Meo!”

Tường Vy: “Meo!!”

Mao Mao: “Meo Meo!!!”

Một loạt tiếng mèo kêu…

“Aiz… Mùa xuân đến rồi sao?”

Tường Vy rên rỉ: “Trái tim tôi gửi vầng trăng sáng, ai ngờ trăng sáng

chiếu mương máng… Khai thật sẽ được khoan hồng, nói!”

Triều Dương: “Nói hết chân tướng sự thật!”

Mao Mao: “Bạn trai!”

An Ninh nét mặt sa sầm: “Để tôi nghĩ coi.” Cô đi đến bên giường ngồi

xuống, hôm nay chân cô mỏi muốn chết: “Có lẽ là Đát Kỷ thầm yêu Bá Ấp
Khảo, nhưng mà Bá Ấp Khảo thân là con cả của Văn Vương, nên không
quan tâm đến chuyện tình cảm…”

Triều Dương: “Cái gì thế?”

Tường Vy: “Đừng có mà chuyển chủ đề!”

Mao Mao: “Bạn trai!!”

An Ninh tỏ vẻ vô tội: “Trái tim tôi gửi vầng trăng sáng, ai ngờ trăng

sáng chiếu mương máng. Những lời này là Đát Kỷ nói với Bá Ấp Khảo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.