Mao Mao: “Buồn ngủ quá à, đã mười một giờ rồi, ngủ đi, ngủ đi!”
Đột nhiên, n người nhảy dựng lên: “Còn sớm mà!”
“Vẫn chưa có ai trả lời câu hỏi của bạn Tường Vy mà!”
Tường Vy có đội cổ vũ thật lớn.
Triều Dương quay đầu hỏi An Ninh: “Bà ấy cố ý phải không?”
An Ninh đã ngừng chơi game, bởi vì chị họ bị trượt chân té lầu: “Ừ,
cố ý.”
Hôm thi đấu, cũng chính là ngày hôm sau, buổi sáng An Ninh có hai
lớp chuyên tu, nên khi cô chạy tới trung tâm văn hóa thể thao, cuộc thi đã
bắt đầu. Tại hiện trường đám đông chen lấn kịch liệt, quả nhiên ăn uống và
sắc đẹp là dục vọng to lớn của loài người, nhớ lại năm đó khi cô tham gia
cuộc thi cơ học, đến xem không quá hai mươi người, trong đó đã bao gồm
tám thí sinh, cùng là cuộc thi cấp trường, mà sao khác nhau một trời một
vực như vậy?
An Ninh gọi điện thoại cho Triều Dương, cô biết bọn họ đang ở bên
trong, đám người tụ tập ở cửa thì ba tầng trong ba tầng ngoài, cô chen được
vào thật vất vả, ngay lập tức trông thấy Mao Mao đã chiếm được vị trí
trung tâm, sở dĩ An Ninh có thể nhanh chóng tìm thấy đám bạn hoàn toàn
là nhờ vào một thân trên hồng dưới xanh rực rỡ đến chói mắt của bạn Mao.
Triều Dương nhìn thấy An Ninh đang tới: “Vừa có người hát bài Đông
phương hồng, cũng không phải chương trình đêm Ba mươi Tết mà, hô hào
chính trị như vậy làm gì chứ?
Mao Mao: “Sở thích cá nhân mà.”