BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 63

Triều Dương: “Ha, vậy thì tôi nhất định hát bài Đông Phương Bất

Bại!”

An Ninh hỏi: “Vy Vy số báo danh bao nhiêu?”

“Thứ ba từ dưới lên, nói cách khác chúng ta bị ninh đến cuối buổi rồi.”

Mao Mao nhìn không chớp mắt về một hướng nào đó: “Cũng được…

Ngắm giám khảo đi, người thứ hai bên trái, tuy rằng chỉ thấy được mỗi
bóng lưng… Ha ha, ha ha!”

Triều Dương ngẫm nghĩ: “Khi nãy lúc MC giới thiệu tôi cảm thấy có

chút quen quen, bây giờ nhớ ra đúng là anh ta rồi, nhân tiện, Mao Mao,
tiếng cười của bà thật là dâm đãng.”

An Ninh ngước mắt nhìn lên, dưới sân khấu ngay hàng đầu tiên là một

người, bóng dáng anh tuấn, một cảm giác chính phái, anh ta hẳn là một
người có ý chí kiên định, nghiêm khắc mà lại biết trước biết sau.

An Ninh trầm tư: “Cửa sau nhất định rất khó đi đây!”

Một giây sau An Ninh nhận được một tin nhắn: “Muốn đi cửa sau

không?”

“…” Di động của Từ Mạc Đình bị mất trộm rồi sao?

“Anh là?”

Lần này rất lâu sau đối phương mới trả lời: “Từ Mạc Đình.”

An Ninh dường như nhìn thấy ánh mắt kiên nghị sắc bén của đối

phương, khéo quá hóa vụng, nhưng cô cũng là lần đầu tiên đi cửa sau mà…

Vì thế ai đó chiếu theo phương thức hối lộ mà mình biết lanh lẹ gửi

một tin nhắn: “Tôi tặng anh quà nhé? Anh muốn cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.