BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 68

Khuôn mặt An Ninh không biết tại sao lại hơi ửng hồng: “Ngày mai

tôi muốn xin nghỉ về nhà.”

Lần này vòng sơ khảo, có hơn hai trăm thí sinh, vào vòng trong được

năm mươi người, trong đó bao gồm Tường Vy, và bạn B.

Mà ngày hôm sau An Ninh thật sự xin “nghỉ phép” về nhà, cô quả thật

có chuyện, gần đây mẫu thân đại nhân nói với cô sức khỏe không được tốt,
cô vẫn muốn khi nào đó đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra một chút, cho nên...
chọn ngày không bằng gặp ngày, thế là thứ Tư đi luôn.

Lúc bà Lý đang nói chuyện với bác sĩ, An Ninh buồn chán ngao ngán

lấy di động lên mạng xem tài liệu về Ai Cập cổ đại, đang đến đoạn thế kỷ
XXVII trước Công nguyên, có người gọi tên cô.

Ở những chỗ như thế này lại có thể gặp được bạn cũ thời trung học,

quả là có chút kỳ dị.

“Bạn là Lý An Ninh?!” Đối phương kích động đến nỗi khó có thể nói

thành lời: “Lâu rồi không gặp.”

An Ninh mỉm cười.

“Trước kia chúng ta ngồi cùng bàn đó, bạn không phải đã quên rồi

chứ?”

Cô đã quên rồi.

“Bạn cho tôi vay năm mươi đồng đến giờ tôi còn chưa trả đó, ha ha!”

Thực sự cô đã quên.

Sau một hồi hàn huyên, đối phương xin số điện thoại của cô: “Có rảnh

thì thường xuyên liên lạc nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.