BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 82

Triều Dương chỉ hận không thể tẩy não Mao Mao: “Trong đầu bà

ngoại trừ nghĩ đến tụi con trai ra còn có thể làm gì nữa hay không?”

“Đừng có mà giả bộ, đổi lại là bà, bà có nghĩ không?”

Tường Vy cười nói: “Đổi lại là tôi, tôi thực sự không dám nghĩ đến.”

“Các bạn, xin chờ một chút!” Có ai đó gọi các cô lại, một nam sinh

nhìn qua rất... khỏe mạnh đang chậm rãi chạy đến.

Mao Mao: “Anh ta đang đi bộ trên vũ trụ sao?”

Anh chàng đứng trước mặt An Ninh, vẻ mặt có chút ngại ngùng: “Xin

chào.”

Tường Vy và Triều Dương tự động lùi một bước, anh chàng nhìn Lý

An Ninh, gió nhẹ lướt qua mái tóc dài của cô, người con gái dịu dàng như
thế mới xứng với từ “người đẹp”...

Mao Mao cười nói: “Bạn này, có chuyện gì không?”

“Cũng không có gì...” Anh chàng do dự sờ sờ hai má, nhìn về phía bạn

Meo Meo: “Sao bạn không tiếp tục học lớp Âm nhạc?”

Ặc, cô không cần thiết phải chủ động đi học nhầm lớp một lần nữa

chứ?

Nam sinh viên cắn môi, rốt cuộc cũng nói ra: “Anh là Lưu Sở Ngọc,

sinh viên năm hai, sư muội, em gặp khó khăn gì có thể tới tìm anh.”

An Ninh: “Ồ... Tôi là nghiên cứu sinh năm hai, trước mắt không có gì

khó khăn.”

Lúc này di động lại vang lên, nếu không phải tại thời điểm này, An

Ninh chắc sẽ nhìn rõ số gọi rồi mới bắt máy, hoặc là không nghe, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.