BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 83

hiện giờ cô chỉ nghĩ sao cho sớm kết thúc cuộc đối thoại kỳ dị này, cho nên
cô ấn nút nghe máy không chút do dự: “A lô?”

“Nếu không lên lớp, có thể tới đây xem anh chơi bóng.” Ngữ khí trầm

thấp, An Ninh lạnh toát người, theo bản năng có chút phản ứng, quay đầu
nhìn về phía sân bóng rổ nằm chếch đằng sau bên trái. Cách khoảng hơn
mười mét, Từ Mạc Đình đang ngồi phía dưới bảng rổ, một tay đặt lên đầu
gối, một tay cầm di động, dáng ngồi rất nhàn nhã, một cảm giác hiện hữu rõ
ràng.

“Là anh ấy kìa!” Mao Mao luôn chú ý quan sát kỹ lưỡng xung quanh,

vô cùng kích động thét to, kéo áo An Ninh đang đứng bên: “Look, trai đẹp
kìa!”

“…”

Hôm đó chuyện tiếp theo là thế nào nhỉ... Trai đẹp đi về phía các cô,

Mao Mao thấp giọng hỏi An Ninh: “Anh ta hình như quen biết bà hả?”

Vừa nhìn là hiểu ngay, ánh mắt Từ Mạc Đình chỉ dừng lại trên một

người, đó chính là bạn Meo Meo đáng thương của chúng ta.

An Ninh còn chưa hoàn hồn để trả lời, anh đã bất ngờ khoác tay lên

vai cô, hỏi ba người đang ở bên cạnh cùng một người nữa: “Tôi có thể nói
chuyện riêng với cô ấy một lúc được chứ?”, ngữ điệu rất lịch sự khiêm
nhường.

An Ninh dùng ánh mắt cảnh báo các bạn phải đoàn kết nhất trí với

mình, kết quả là Triều Dương, Mao Mao giả vờ bận rộn, Tường Vy thì la
lên một tiếng gọi một thầy giáo đúng lúc đi ngang qua: “Thầy Lưu, thầy có
bận không?”

Thầy Lưu bình tĩnh quay đầu lại...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.