BỨC THƯ BỊ LÃNG QUÊN - Trang 84

An Ninh phản xạ có điều kiện kéo Từ Mạc Đình bước nhanh thoát

khỏi khu vực mất mặt này.

Anh nhìn tay cô giữ chặt ống tay áo của mình, nụ cười chợt thoáng

hiện trên khóe miệng, anh không muốn thừa nhận, nhưng ngay trước đó
mười phút, chính anh - Từ Mạc Đình khi ấy đang ở sân bóng rổ, đã ghen tỵ
với một người con trai không quen biết!

Anh luôn luôn cao ngạo, hồi đó viết một bức thư cho cô, đã là chuyện

vượt ngoài dự liệu của bản thân.

Không có hồi âm, lúc ấy cảm giác như thế nào, giận dữ sao? Có một

chút, nhưng nhiều hơn cả là cảm giác thất bại.

An Ninh ho khan một tiếng: “Thực xin lỗi.” Cô đã buông tay ra, trên

mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng.

Mạc Đình nhíu mày, lịch sự nhã nhặn nói: “Không có gì.”

Ở một phía khác, ba người kia cứ mỗi năm bước lại nhất loạt quay đầu

đi.

Tường Vy: “Như vậy không được, quá dễ lộ, chúng ta từng người một

lại gần, A Mao, bà đi trước.”

Mao Mao hai mắt mờ to: “À, ờ, mày hơi nhíu, môi duyên dáng, sao tôi

trước giờ không phát hiện ra trường mình có một nam sinh tuyệt như thế
nhỉ?”

Triều Dương quav đầu: “Đó là nghiên cứu sinh khoa Ngoại giao hệ

chính quy, nói mới nhớ cậu nhóc kia chạy chỗ nào rồi?”

Tường Vy quay đầu: “Ôm cô ấy, ôm cô ấy, ôm cô ấy, ôm cô ấy!”

Triều Dương nhẫn nhịn: “A Vy, biểu hiện của bà giống tú bà quá đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.