BỨC TRANH CHẾT CHÓC - Trang 107

Mẹ Thảo sung sướng:

- Vậy hả con! Tất cả là nhờ anh Định đó. Đinh đã đốt tro xương ma dữ. Từ
nay con không còn sợ hãi.

Lúc này, Thảo mới nhìn thấy Định, bất giác ngậm ngùi:

- Anh Định! Cảm ơn anh đã cứu em, nhưng thân thể em đã ô uế vì ma dữ,
em không xứng đáng với anh.

Định trìu mến:

- Thảo ơi, sao lại nói vậy? Anh yêu em mà chúng mình lại thân thiết với
nhau từ nhỏ, anh hiểu em lắm. Vả lại, ma dữ đã bị tiêu diệt, em đâu còn gì
mà sợ nữa.

Thảo nghi hoặc:

- Nhưng ông ta là Thành hoàng, lẽ nào vì em mà hại Thành hoàng?

Định lỏn lẻn:

- Hắn là Thành hoàng giả đó em ạ. Còn Thành hoàng thật, đã kể cho anh
nghe tất cà. Chính nhờ Thành hoàng thật mà anh mới cứu được em đó. Đêm
nay, mình ra đền Thành hoàng tạ ơn ngài!

Thảo cười tươi:

- Vậy ư? Anh Định, em sẽ theo anh. Có anh bên cạnh em an tâm rồi. Anh
đừng bỏ em nghe.

Mẹ Thảo đã tế nhị bô đi từ lúc nào, để mặc hai người tâm sự. Định thân mật
nắm tay Thảo:

- Làm sao anh bó em được, chỉ có điều bây giờ anh mới rõ, vì sao mà em
lạnh lùng, đòi xa anh. Em có biết anh đau khổ đến mức nào không?

Thảo lỏn lẻn:

- Bộ anh đau khổ, còn em thì sung sướng sao? Em còn đau gấp mười lần anh
ấy chứ. Cứ nghĩ tới lúc phải trả lời anh dấu bàn tay trên ngực, là em lại bủn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.