BỨC TRANH CHẾT CHÓC - Trang 24

Bà chủ tròn mắt:

- Thế anh có thấy đứa bé ở trên ngôi mộ cổ kia không? Hay hôm qua, anh đã
gặp nó...

Tôi ngớ người:

- Hèn chi, thằng bé đó nói tôi đã gặp nó, nhìn nó rất quen, nay chị nhắc tôi
mới nhớ... Thế tại sao đứa bé lại ở đó nhỉ? Nó nói nó đi tìm mẹ. Và tôi cũng
đã gặp mẹ nó. Đi tìm con…

Bà chủ quán kinh khiếp:

- Lẽ nào anh lại gặp ma biển rồi.. hai mẹ con đó là hồn ma biển đó.

Tôi giật nảy mình, trố mắt:

- Chị nói cái gì? ma biển à? Tôi thấy đứa bé nó bình thường kia mà, tôi còn
xoa đầu nó, nói với nó tối nay sẽ kiếm mẹ cho nó… Sao lại là ma được.

Bà chủ quán chép miệng:

- Anh mới đến, chưa biết chuyện về hai mẹ con đứa bé đó, đúng không? Nó
ly kỳ, đau đớn lắm...

Tôi cập rập:

- Chưa, chị kể cho tôi nghe đi...

Bà chủ quán chậm rãi:

- Cách đây năm chục năm, có một chuyến xe ô tô đến đây. Hồi đó, vùng này
còn heo hút lắm, chưa có xây nhà cửa như bây giờ. Bất ngờ xe bị nổ lốp. Mà
giữa vùng rừng biển này, đâu có tìm ra chỗ sửa xe. Thế là mọi người phải
ngủ đêm ở đây. Ai nấy cũng đều đói cả vì mệt…

Trên xe có một thiếu phụ, bế đứa con trai một tuổi bà ấy bế con đi dạo một
vòng quanh biển... Sau đó bà đạt con lên ngôi mộ cổ, đi tiểu... Lúc quay lại
bế con, thì đứa bé đã chết tự khi nào. Người nó dính chặt vào đá ong, không
cách gì rút ra được.. Thiếu phụ kêu ầm lên, nức nở:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.