BỤI CAY MẮT NGƯỜI - Trang 157

Đó là tin buồn với Ngảo. Cô Măng quyết định ra đi, không nhận bất

kỳ một ân hụê nào từ phía làng, và cả phía cha xứ. Cô muốn ra đi từ lâu,
nhưng một điều gì đó khó nói đã níu giữ. Dù sao, những ngày tháng mốc
thếch sống xa Con Người, hai mẹ con đã nếm trải đầy đủ cơ cực. Cô những
hy vọng người đàn ông đó trả cho cô cái cô cần được nhận, nhưng không,
cô không cần gì nữa cả.

Vẹt đến tạm biệt Ngảo để theo mẹ ra đi. Ngảo trao cho nó mẫu ảnh

Đức Mẹ mà cô luôn đeo ở cổ. “Hãy giữ lấy để luôn được may mắn”. Ngảo
hát cho Vẹt nghe bài thánh ca, bài tung hô Đức Mẹ. Cô muốn người bạn
nhỏ của mình sẽ được Đức Mẹ che chở.

Hai người bạn nhỏ cũng có mặt trong cuộc chia tay, chúng thể hiện

tình cảm bằng việc chúc Vẹt may mắn. Chỉ Ngảo là u ủ nỗi buồn trên
khuôn mặt trong cuộc chia tay này.

- Mẹ và bạn đã quá khổ sở. Bạn đi may mắn và luôn nhớ đến chúng tớ.

- Ngảo nói.

- Tớ hứa, sẽ nhớ mà. Ngay lúc này cũng nhớ rồi. - Vẹt nói.

- Chính tớ đã làm liên lụy đến hai mẹ con. Bình yên của mẹ con bạn

đã bị tớ đánh cắp, chỉ vì cái tính muốn khám phá.

- Không, - Vẹt lắc đầu, - nếu bạn không đến, sẽ không làm tan được

những ký ức yếu mềm mẹ tớ giữ trong mình bấy lâu. Vậy thì chẳng bao giờ
tớ được đến gần Con Người. Chính bạn đã cho tớ gần Con Người, Ngảo ạ.

Ngảo thấy đó là những lời thông minh nhất mà người bạn đó từng nói.

9-4 -2007

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.