BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 133

A Lai

Bụi trần lắng đọng

Người dịch: Sơn Lê

Chương 15

Mất thuốc quý

Gia đình quyết định cử tôi đi tuần du vòng quanh lãnh địa Mạch Kỳ.
Đó là bài học cần thiết của con trai nhà Thổ ti đến tuổi trưởng thành.

Cha nói với tôi, ngoại trừ việc không được đưa người hầu gái đi theo, tôi có
thể đem theo bất cứ ai tôi muốn.Ta Na bé bỏng khóc ròng một đêm, nhưng
tôi cũng không có cách nào.Tôi gọi hai đứa nhỏ đi theo, Trạch Lang và
thằng Nhi Y – đao phủ trong tương lai. Những người khác là do cha bố
trí.Tổng quản là người quản gia thọt chân. Đội hộ vệ mười hai người, đem
theo một súng máy và mười khẩu súng trường. Còn thêm hai người chăn
ngựa, Lạt ma xem thời tiết, thợ giày sửa chữa giày, thầy mo chuyên kiểm
tra trong thức ăn có độc tố hay không, một nhạc công và hai ca sĩ, tất cả
bấy nhiêu người.

Nếu không có lần xuất hành này, tôi không biết được đất đai nhà Mạch Kỳ
rộng bao nhiêu. Nếu không có lần xuất hành này, tôi cũng không hiểu nổi
cái hương vị của nhà Mạch Kỳ ra sao.
Mỗi lần đến một nơi nào đấy, trưởng bản lại đưa dân ra đón.Từ xa họ đã
thổi kèn hát xướng ầm ĩ. Chờ cho chúng tôi đến gần, họ quỳ rạp xuống
trước đoàn kỵ mã tung bụi mù trời của chúng tôi. Cho đến khi tôi xuống
ngựa, vung tay, họ mới đứng dậy, lại tung bụi một lần nữa.Thoạt đầu, bụi
làm tôi ho sặc ho sụa. Những người theo hầu vội vàng đấm lưng, lấy nước
cho tôi. Về sau tôi có kinh nghiệm, phải đứng ở đầu gió mới ra lệnh cho
dân chúng đứng dậy. Đám người hoan hô ầm ĩ, tung ống tay áo, bụi bay về
hướng khác.Tôi xuống ngựa, trao khẩu súng cho thằng Trạch Lang. Phải
nói nó là một đứa rất thích súng, hễ cầm đến khẩu súng là mắt nó sáng lên.
Nó cầm súng đứng ngay sau lưng tôi, hơi thở dồn dập hơn bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.