BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 155

A Lai

Bụi trần lắng đọng

Người dịch: Sơn Lê

Chương 18

Cái lưỡi

Tôi chơi cờ trên khoảng đất trống trước nhà.
Cờ sáu quân, rất đơn giản. Bẻ một cành cây, vẽ ô bất kỳ trên mặt đất, nhặt
sáu viên đá là có thể đánh. Luật chơi cũng đơn giản, rõ ràng.Trên một lối
đi,nếu ai để có hai quân, đối phương chỉ có một, coi như ăn của đối phương
một quân. Bên nào bị ăn hết cả sáu quân coi như thua. Đơn giản như hai
con kiến có thể ăn thịt một con, hai người có thể giết một người, nhưng đấy
lại là chân lý rất cổ xưa. Cũng giống cuộc chiến giữa các Thổ ti, chúng tôi
hỏi họ đến bao nhiêu người, nếu đến ít, người của chúng tôi sẽ xông lên,
đánh luôn. Nếu đến đông, tạm tránh, gọi thêm người, thêm lực lượng, lại
xông lên thắng luôn đối phương. Nhưng đến khi tôi đánh cờ thì quy tắc này
không còn. Giai đoạn hai của cuộc chiến hoa anh túc, nhà Thổ ti Mạch Kỳ
dùng rất ít binh lực, dựa vào vũ khí tối tân, đạn quét như gió suýt nữa thì
xuyên sang tận bên kia biên giới Thổ ti Uông Ba. Chỗ anh túc mà nhà
Uông Ba ăn cắp hạt giống về gieo cũng tan nát, bay lên trời.
Lại một mùa xuân nữa.
Hượm đã, để tôi nghĩ, có thể không phải là một mùa xuân, mà là nhiều mùa
xuân. Nhưng có liên quan gì? Trên đất này nếu có gì nhiều hơn bạc trắng
nhà Thổ ti, ấy là thời gian. Nhiều khi thời gian trôi quá lâu. Buổi sáng dậy,
chờ cho trời tối, mùa xuân vừa gieo hạt lại ngồi chờ thu hoạch. Vì lãnh địa
của chúng tôi rất rộng, nên thời gian cũng như vô cùng vô tận.
Đúng vậy, không gian rộng lớn cũng tạo cho con người có cảm giác về
tiếng cũng vô tận.
Đúng vậy, không gian và thời gian ấy kết hợp lại, tạo cảm giác cơ nghiệp
nhà Mạch Kỳ tồn tại muôn đời, không thể lay chuyển.
Đúng vậy, tất cả những điều ấy đều không chân thực, trông cứ như cảnh sắc
trong mơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.