BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 105

con người dã man, truyền thuyết đều miêu tả họ nhanh nhẹn như khỉ, hung
dữ như hổ báo. Hơn nữa, người của họ đông hơn chúng tôi. Người chúng
tôi đến rất ít, nhưng chúng tôi chuẩn bị để làm kẻ thống trị. Muốn thống trị
trước hết phải chiến thắng họ.Trong các vị tổ tiên, có một vị nằm mơ, ông
lão râu trắng báo mộng cho chúng tôi hôm sau lấy đá thạch anh trắng làm
vũ khí. Đồng thời, ông lão râu trắng báo mộng cho thổ dân ở đây phải dùng
những nắm tuyết trắng để đối phó với chúng tôi. Cho nên chúng tôi thắng,
trở thành kẻ thống trị vùng đất này. Người nằm mơ thấy ông lão râu trắng
kia trở thành vị "Gơ ba" đầu tiên – vị vua đầu tiên của nhà Mạch Kỳ.
Về sau, vương quốc Tây Tạng sụp đổ. Lớp quý tộc viễn chinh đến tận đây
hầu như quên mất Tây Tạng là cố hương của chúng tôi. Không những thế,
chúng tôi cũng quên dần tiếng mẹ đẻ, bây giờ chúng tôi nói tiếng của người
mà chúng tôi chinh phục.Tất nhiên trong đó không loại trừ ảnh hưởng ngôn
ngữ gốc của chúng tôi, nhưng chỉ là cái bóng mờ nhạt, chúng tôi vẫn là
vua trên một vùng lãnh thổ, danh hiệu Thổ ti là vương triều Trung Nguyên
phong thưởng.
Một công dụng khác của đá thạch anh cũng vô cùng quan trọng, chúng và
mảnh sắt hình trăng non cùng một ít bấc đèn trong cái bao len bên lưng
người đàn ông, trở thành công cụ đánh lửa. Mỗi lần thấy đá thạch anh trắng
và mảnh sắt màu xám cọ xát vào nhau, chúng tôi đều có cảm giác thật tuyệt
vời. Nhìn tia lửa phát ra từ chỗ cọ xát, cảm thấy mình mềm và khô ráo như
ngọn bấc, vui mừng bốc cháy. Có lúc tôi nghĩ, nếu tôi là Mạch Kỳ đầu tiên
trông thấy sự ra đời của lửa, vậy tôi đã trở thành nhân vật vĩ đại rồi.Tất
nhiên, tôi không phải là Mạch Kỳ ấy, cho nên tôi không phải là nhân vật vĩ
đại, suy nghĩ của tôi rất ngu ngốc. Điều tôi muốn hỏi là, tôi có phải là đứa
ngu ngốc nhất kể từ ngày thế gian có nhà Mạch Kỳ? Không ai trả lời tôi
cũng biết. Về chuyện này tôi không có gì để nói. Nhưng tôi tin mình là đời
sau của lửa. Nếu không, cũng như tôi không thể giải thích nổi tại sao nhìn
thấy lửa lại thân thiết như ông nội, ông nội của ông nội. Ý nghĩ ấy nói ra
miệng, cha tôi, quản gia, anh trai tôi, thậm chí cả cô hầu Trác Mã đều cười
tôi. Mẹ có phần bực mình, nhưng vẫn cười.
Trác Mã nhắc tôi "Cậu nên lên gian thờ để nhìn bức tranh tường".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.