BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 177

Ta Na cười khúc khích "Cậu lại phạm vào điều ngốc rồi".
Tôi nghĩ, câu nói ấy là, có những lúc tôi không ngốc, mà chỉ là "phạm"
thôi.Thế là tôi lại làm chuyện ấy với Ta Na. Lúc làm, tôi cứ nghĩ cô ta là
một con chim nhỏ đem tôi bay cao, tiếp theo tôi lại nghĩ cô là một chú
ngựa, chú ngựa đưa tôi đến tận chân trời.Thế rồi, cái mùi ở đít cô đưa tôi
vào giấc ngủ.Tôi bắt đầu nằm mơ.

Điều ấy không có nghĩa là, đầu óc tôi trước đây trong khi ngủ không hoạt
động. Không phải cái ý đó. Nếu như vậy, tôi sẽ tự vả vào miệng.Tôi nói,
trước đây tôi chưa nằm mơ trọn vẹn, chưa bao giờ có một giấc mơ hoàn
chỉnh.Từ nay về sau tôi sẽ có những giấc mơ hoàn chỉnh.

Vậy là tôi mơ thấy mình rơi xuống . rơi trong giấc mơ thật diệu kỳ. Cứ như
vậy rơi, vì trong không trung có gió. Bình thường chưa bao giờ tôi rơi từ
trên cao xuống, hồi nhỏ rơi từ giường xuống, lớn lên từ trên ngựa nhảy
xuống . Nhưng không như rơi trong mơ. Nếu vừa nãy không phải là rơi
trong giấc mơ, tôi sẽ không còn kịp nghĩ bất cứ điều gì, người sẽ rơi bịch
xuống đất. Hơn nữa, đầu sẽ bị va đập, răng cắn vào lưỡi. Lúc ấy, sẽ cảm
thấy mình bay trong gió. Điều không hay là, rơi ngang muốn đứng thẳng
nhưng không sao đứng nổi. Có lúc, khó nhọc cựa mình, bỗng thấy có gì đó
đang ập vào mặt.Tôi nghĩ, thật ra con người sợ cái có thật. Nếu không, tôi
không thể từ trong giấc mơ tỉnh lại. Một bàn tay con gái làm tôi bình
tĩnh.Tôi thấy vui vui, vì ít ra là đã có cái làm tôi sợ. Sống như vậy mới có ý
nghĩa. Bạn biết tôi sợ gì không?
Tôi sợ từ trong giấc mơ, tôi rơi xuống, nhưng như bay trong không trung,
bỗng tỉnh lại. Nếu có ai sợ một điều gì đó mới coi như sống, tôi sợ điều ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.