BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 211

Nhưng tôi đã bỏ đi, không còn mặt mũi nào để quay lại.
Ông quản gia lên lầu nói với tôi "Bà ta định dùng con gái xinh đẹp làm cậu
xiêu lòng, đó là kế sách của bà ấy. Cậu không trúng kế, tôi không nhầm,
cậu không phải là người bình thường, tôi xin làm theo mọi lời chỉ giáo của
cậu".
Tôi thở dài, nói với ông ta "Nhưng tôi hối hận vì đã bỏ đi. Vừa bước ra là
tôi nghĩ ngay đến cô gái kia".
Ông quản gia nói "Vâng, thế gian có một cô gái đẹp như thế, nếu cậu không
xiêu lòng thì như mọi người nói, quả là ngốc".
Tôi nói "Tôi cố tránh mặt, để ông nói chuyện với khách".
Thấy cái vẻ đáng thương của tôi, ông quản gia nói "Thưa cậu, cậu đã phạm
phải một sai lầm, là một Thổ ti cũng không có gì đáng trách".
Tôi nói "Ông đi đi".
Ông ta đi rồi, tôi bảo người đưa một cô gái đến. Nếu con gái bà Nhung
Cống là một bông hoa, thì cô gái đứng trước mặt tôi đây không xứng với
một cái lá.Tôi đuổi cô ta ra. Cô ta ra, một cô khác vào. Ông quản gia muốn
giúp tôi tạm thời chống lại sức hấp dẫn của cô gái đẹp kia, nhưng ông đã
nhầm, không có ai có thể thay thế được cô ta.Tôi không muốn lên giường
ngay với cô gái kia, mà chỉ muốn nói chuyện với cô ta.Tôi có ý nghĩ, chỉ
cần được nói chuyện với cô gái kia, có thể đầu óc tôi sẽ tỉnh táo hơn, cậu
Hai nhà Mạch Kỳ không phải là thằng ngốc không có thuốc chữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.