BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 224

Một giọt lệ tràn ra nơi khoé mắt Ta Na. Nàng mở mắt, nụ cười hiện trên
khuôn mặt. Nàng trả lời tôi "Anh biết tên em rồi, anh hãy giới thiệu tên anh
đi nào".
"Tôi là một thằng ngốc nhà Mạch Kỳ, Ta Na ạ".
Tôi nghe tiếng cười của nàng "Anh là một thằng ngốc thành thật".
Tôi nói "Đúng vậy, đúng vậy".
Nàng đặt bàn tay lên tay tôi, bàn tay mới mềm mại và dịu mát làm sao.
Nàng hỏi "Anh đồng ý chứ?"
"Đồng ý gì?"
"Cho mẹ em vay lương thực".
"Đồng ý".
Đầu óc tôi như nổi nước sôi, bong bóng nổi lên ùng ục, làm sao biết được
đồng ý và không đồng ý khác nhau thế nào. Chiếc nhẫn mặt ngọc của nàng
mát lạnh. Nhận được câu trả lời khẳng định, nàng đặt tiếp một bàn tay nữa
lên tay tôi. Bàn tay này nóng ấm như lửa. Nàng cười với tôi, quay mặt về
phía mẹ nói "Mẹ ra ngoài đi".
Mẹ nàng và những cô hầu đi ra.
Trong lều chỉ còn hai chúng tôi.
Trên mặt đất, giữa hai tấm thảm là một vài bông hoa vàng, tôi không dám
nhìn thẳng vào nàng, một mắt chỉ nhìn những bông hoa bé nhỏ kia, một mắt
nhìn vào hai bàn tay đang nắm tay tôi. Bỗng nàng bật khóc thàng tiếng nói
"Anh không xứng với em, anh không xứng!"
Tôi biết điều ấy, cho nên mới dám ngước lên nhìn bừa vào nàng.
Nàng chỉ khóc vài tiếng rồi ngồi tựa vào tôi, nói "Anh không phải là người
mà em dốc lòng yêu thương, không làm em thành một người con gái trung
trinh, nhưng lúc này em là của anh, hãy ôm em đi nào".
Lời nói ấy của nàng làm tôi vừa vui sướng, vừa khổ đau, tôi ôm chặt nàng
vào lòng giống như ôm số phận. Vào lúc ấy tôi chợt nhớ ra, với con mắt
của một chàng ngốc, thế giới này không phải toàn mĩ, không chút khiếm
khuyết. Bất cứ một thứ gì ở đời cũng đều thế cả, bạn không cần nó, nó vẫn
ở kia, cái hoàn chỉnh, cái mảnh vụn của nó vẫn ở kia, một khi nó đến tay,
bạn sẽ phát hiện mình không được tất cả. Dẫu là vậy, tôi vẫn rất hạnh phúc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.