BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 239

Mà bắt đầu từ chuyện không toan tính
Bắt đầu rồi!
Bắt đầu rồi!
Tôi vừa hát vừa đi đi lại lại trên hành lang như người đi biểu tình, chân đá
vào lan can hành lang để che đậy cái khát vọng và phẫn nộ trong tôi. Nếu
hát tiếp thì thằng con ngu ngốc của nhà Mạch Kỳ sẽ rất ngu xuẩn khóc oà
lên.
Nhưng, hượm đã, để tôi thu nước mắt về đã.
Vì sự việc vào lúc này, sự việc bắt đầu vào lúc tôi hát. Lúc này, lòng tôi đầy
tuyệt vọng, cho nên, sự việc bắt đầu thì tôi không nghe thấy gì.Tôi hát, tôi
trông thấy những người đang đánh cờ tung hết quân cờ lên cao, thấy đám
gia nhân chạy đi chạy lại dưới sân kia.Tôi hát bằng miệng, nhìn cảnh tượng
hỗn loạn bằng mắt, nghĩ bụng những người này cho rằng tôi sẽ nhảy lầu vì
buồn. Cha đi tới, vẫy tay, rồi chỉ nơi thung lũng xa xăm kia. Lúc ấy tôi
nghe thấy tiếng súng nổ dồn dập từ phía ấy vọng lại.
Tôi không hát nữa.
Cha nói với ông quản gia "Nó đã dự đoán được, nó biết trước cả chúng ta.
Nó là thằng ngốc thông minh nhất thiên hạ".
Ông quản gia kêu lên "Nhà Mạch Kỳ muôn năm! Cậu là bậc tiên tri!"
Mọi người cùng reo lên, chạy đến định nói gì đó với tôi. Nhưng tôi chẳng
có gì để nói. Có thể vừa rồi tôi hát mất quá nhiều sức, tôi nói với mọi người
"Tôi mệt rồi, buồn ngủ lắm".
Họ theo tôi về phòng.Tiếng súng, nơi thung lũng xa vẫn nổ giòn giã. Chỉ
có vũ khí nhà Mạch Kỳ mới có những âm thanh dồn dập và tưng bừng đến
vậy.Tôi ngủ. Ông quản gia nói "Thưa cậu, cậu cứ yên tâm ngủ. Vũ khí của
nhà Mạch Kỳ không một ai có thể địch lại nổi"
Tôi nói "Ra ngoài cả đi, các người đối phó là đủ rồi".
Họ đi ra.
Thổ ti Mạch Kỳ cho lính phục kích trong núi, chờ cho người của Thổ ti La
Tuyết Ba ra cướp lương thực của bà Thổ ti Nhung Cống. Lúc này mọi bí
mật đã được tiết lộ, tôi phải ngủ. Sáng mai thức dậy, thế giới này ra sao tôi
không muốn biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.