BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 240

Tôi..chỉ…muốn…ngủ….
Vì chuyện lương thực mà hai nhà Thổ ti hàng xóm phía bắc đánh nhau.
Trên vùng đất này, chỉ cần một Thổ ti đánh nhau, tức khắc sẽ có một Thổ ti
khác không chịu ngồi yên, đứng ra hoà giải.
Lần này, hai Thổ ti miền Bắc đánh nhau vì hạt thóc, được coi là sự khiêu
khích của nhà Mạch Kỳ. Vị thuyết khách đến, cha nói không khách khí
"Các người muốn thóc nhà tôi, tốt nhất các vị đừng nói nữa".
Thằng con ngốc nhà Mạch Kỳ nói với họ "Nếu trong tay các vị không có
thuốc phiện trông như cứt bò mà có nhiều lương thực, các vị muốn nói gì
thì nói".
Ông quản gia mở tiệc thịnh soạn chiêu đãi những vị khách không mời mà
đến.
Liệu họ còn chuyện gì để nói nữa không? Quả là không còn gì để nói.
Đưa tiễn các vị khách này đi rồi cha cũng lên đường trở về dinh cơ của
mình.Trước lúc đi, cha chỉ dặn tôi một câu "Cứ để họ đánh nhau". Ý câu
nói thật rõ ràng, không thể hiểu sai.
Tôi nói "Vâng, cứ để cho họ đánh nhau".
Cha vỗ vai tôi, đem theo mấy vệ binh về.
Thổ ti lên ngựa đi được một lúc, ngựa bắt đầu chạy nước kiệu, bỗng cha ghì
cương cho ngựa ngẩng cao đầu, quay lại hét thật to với tôi "Muốn làm gì
thì cứ thế mà làm!"
Tôi nói "Câu nói sao mà nghe quen tai vậy?"
Thằng Trạch Lang nói "Câu ấy cậu nói với lão gia".
Tôi hỏi ông quản gia thọt "Tôi nói vậy à?"
"Hình như cậu nói vậy". Hễ đụng đến quan hệ giữa tôi và cha, ông quản gia
lại lấp lửng.Tôi không trách ông. Ông giúp tôi nhiều việc, ví dụ hiện tại, tuy
tôi và cha đều cho là muốn làm thế nào thì cứ làm, tôi bảo ông quản gia lấy
thóc cho ngựa nhà Nhung Cống ăn thật no, thầm đối phó với người ngựa
nhà La Tuyết Ba.Tôi sai mấy tay súng, mấy tay ném lựu đạn đi giúp bà Thổ
ti Nhung Cống. Như vậy cuộc chiến tranh giữa các Thổ ti vừa bắt đầu,
thắng thua đều do chúng tôi quyết định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.